Giang Tuyết là người trọng thể diện, ngày về thôn, cô ăn mặc chỉnh tề từ trên xuống dưới, vải quần áo mới may đều được là ủi ngay ngắn, nhìn vô cùng sang trọng.
Giang Niệm Tư vẫn đang ngủ trên giường, cửa phòng đã phát ra tiếng gõ.
“Giang Niệm Tư, mau thức dậy, chị về rồi”.
Giang Niệm Tư đang ngủ ngon, bỗng nhiên bị đánh thức, có chút buồn ngủ.
Khó khăn lắm mới nghỉ ngơi một ngày, làm gì vậy chứ?
Ai vậy?
Cô mơ hồ đi ra mở cửa.
Đứng ngoài cửa là một người con gái mặc áo sơ mi màu xanh và quần bò.
Da người con trắng hơn đa số người trong thôn, trông vô cùng thanh tú, giống như một đóa hoa trắng.
Đây là…
“Sao thế? Ngốc rồi à?” Giang Tuyết tức giận nói, giọng nói mang theo một chút kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Giang Niệm Tư ngây ra một lúc, quan sát người con gái trước mặt.
Người này, ai vậy?
Khoan đã, ngoại hình như bông hoa trắng… giọng nói yểu điệu.
Không phải trong sách miêu tả, là chị của Giang Niệm Tư sao?
Trong sách không nói nhiều về người chị này.
Giang Niệm Tư rất thích không khí của nhà này, đột nhiên xuất hiện nhân vật như bông hoa trắng, khiến cô giật mình.
“Ngủ đến giờ mới dậy à? Em được đấy, lười chết đi được”.
Giang Tuyết mắng, thấy Đinh Hồng Mai đi từ nhà bếp ra, cô liền chạy đến ôm lấy cánh tay Đinh Hồng Mai: “Me, mẹ đã sắp chiều con bé này đến hư rồi, ngủ cả một buổi sáng, cũng không biết dậy mà giúp việc, lười như này, sau này có ai cưới?”
Có lẽ do thiết lập nhân vật, khi cô ấy nói chuyện mang theo một cảm giác giả tạo.
Trong lòng Giang Niệm Tư trầm xuống, quả nhiên vẫn là là giả tạo sao?
Ý nghĩ này còn chưa kịp lộ ra, đã nghe Đinh Hồng Mai nói: “Nói mẹ chiều con bé, không phải con cũng luôn chiều chuộng em gái con sao?”
“Hừ, đó là, ai bảo con bé là em gái con”. Miệng lưỡi Giang Tuyệt ngọt ngào, nghĩ gì đó, mau chóng lấy túi vải ra: “Nhóc thối, em ra đây, xem chị mang về cho em đồ gì nè”.
Trong phòng, Giang Tuyết như mang bảo vật, bỏ tấm vải trong túi ra.
Có vải màu xanh nước biển, màu xám hiện nay đang thịnh hành, còn có màu trắng, nhưng tấm vải không lớn, có thể thấy rõ là được làm từ các mảnh thừa còn lại.
Nhưng đối với gia đình họ như này mà nói, mảnh vải thừa còn khó kiếm.
Giọng nói của Giang Tuyết và Giang Niệm Tư đều rất mềm mại, nhưng giọng của Giang Niệm Tư có chút nhẹ nhàng và mềm mại, trong khi giọng của Giang Tuyết lại có cảm giác ỏn ẻn.
Giang Tuyết chớp đôi mắt to, cười nói Giang Niệm Tư: “Cô nàng ngốc, có phải vui lắm không?”
Giang Niệm Tư đúng thật rất vui mừng, cô vốn lo rằng tính cách Giang Tuyết không tốt, khó tiếp xúc.
Không ngờ cô ấy chỉ là nói chuyện ỏn ẻn chút.
“Cảm ơn chị”.
“Ngoan”. Giang Tuyết đưa tay xoa đầu Giạng Niệm Tư: “Chị nghe mẹ nói, em làm việc ở bệnh viện trong thị trấn, một tháng kiếm ít nhất ba mươi nhân dân tệ”.
Đây chỉ là ước tính.