Bà cụ hơi độc mồm độc miệng nhưng lại có một tấm lòng rất thiện lương, biết người trong làng không có tiền xem bệnh nên bà chưa bao giờ lấy tiền, chỉ lấy chút đồ để coi như là bổ sung cho sinh hoạt trong gia đình.
Người khác trả tiền thuốc men bằng trứng gà, bà cũng chưa bao giờ nỡ ăn, lúc nào cũng để dành lại cho Giang Niệm Tư.
Y thuật của bà lão cũng không cao siêu gì, chỉ đủ để chữa mấy bệnh cảm mạo lặt vặt.
Cuộn tròn trong chăn, Giang Niệm Tư đột nhiên khịt khịt mũi, bà nội tin tưởng cô vô điều kiện, vẫn luôn cảm thấy cô là thông minh nhất, như vậy, nếu cô hơi thể hiện chút hẳn là sẽ không khiến ai hoài nghi đâu ha?
Khi Giang Niệm Tư đang tự hỏi, bà cụ đã dắt Giang Đậu Đậu ra.
Trong tay hai người cầm một cái chén.
“Đến đây, bé cưng Niệm, ăn trứng gà.”
“Dạ, con tới liền.”
Bà cụ thương mình nhưng Giang Niệm Tư cũng không thích ăn mảnh.
Nói là trứng tráng nhưng cũng chẳng dùng dầu, đây đã là đồ ăn tốt nhất trong nhà rồi.
Giang Niệm Tư chia một quả cho bà lão, bà cụ cứ sống chết không chịu, cuối cùng Giang Niệm Tư lấy lý do đã ăn cơm ở nhà rồi, ăn nữa sẽ bị nôn mới có thể chia cho bà cụ được.
Trên bàn cơm, Giang Đậu Đậu ăn trứng gà từng miếng nhỏ, bởi vì quá ngon nên tiếc, không dám ăn nhanh.
Nhưng mà nhóc con lại đưa lòng đỏ trứng cho Giang Niệm Tư.
“Chị, chị thích ăn lòng đỏ trứng, cho chị nè.” – đôi mắt đen láy của cậu bé mở to, sự tiếc nuối trong mắt rõ mồn một nhưng vẫn nghĩ đến người chị là cô.
Lúc nào Giang Niệm Tư cũng bị người nhà này làm cho cảm động.
Thời tiết bắt đầu lạnh, trên người cậu bé lại vẫn mặc quần áo mỏng manh vá đυ.n vá chằng.
Đôi tay nhỏ của nhóc lạnh băng.
Giang Niệm Tư hạ quyết tâm phải giải quyết tình trạng này.
“Bà, con nhớ bà có quen biết với thầy thuốc trung y ở trấn trên phải không ạ?”
Nếu muốn kiếm tiền cải thiện điều kiện gia đình, mà cứ ở đây theo bà cụ đi chữa bệnh cho người ta thì không thể được.
Bởi vì bệnh nhân của bà cụ toàn là người trong thôn, điều kiện sống của họ cũng không tốt, bà lão lại không đành lòng lấy tiền của họ.
Đi lên trấn tìm cách là biện pháp tốt nhất để kiếm được tiền.
Bà cụ quả thật có quen biết với một thầy thuốc trung y ở trấn trên, ban đầu người đó là người cùng thôn của bà, đương nhiên là y thuật trung y của người ta với y thuật của bà cũng do cùng một thầy dạy, coi như là sư huynh muội.
Nhưng y thuật của người ta tốt hơn bà nhiều.
Nghe cháu gái hỏi, lão thái thái nói: “Sao thế, cục cưng Niệm cuối cùng cũng nghĩ thông, muốn theo học y thuật với ông Trương của cháu rồi sao?”
Cháu gái đi theo bà chỉ học được mấy cái lặt vặt, bà cụ hy vọng cháu gái được phát triển tốt, trước kia vẫn luôn khuyên cháu gái đi theo học chỗ lão Trương.
Chẳng qua lúc ấy cháu gái không quá nhiệt tình, bởi vì phải đi đường xa.
Không ngờ cô lại đột nhiên nhắc tới.