“Ưʍ... Ah...”
Cơ thể trần trụi trắng nõn của Viên Hi bị người đàn ông đè chặt xuống, cô nhắm chặt hai mắt, nhưng thân thể này lại mang đến một cảm giác vô cùng quen thuộc, thậm chí đến cả hơi thở cũng phảng phất như muốn nói cho cô biết, người đàn ông này chính là anh- là người đàn ông mà đến lúc chết cô vẫn còn nhung nhớ...
Trên bàn tay mảnh khảnh của người đàn ông có một chiếc nhẫn, anh chậm rãi đặt tay lên bầu ngực đẫy đà của Viên Hi, tùy tiện xoa nắn, thỉnh thoảng lại dùng hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy núʍ ѵú hồng hào của cô, không ngừng ma sát. Thân thể của Viên Hi rất nhanh có phản ứng, bên dưới rỉ ra không ít nước...
Cảm giác dị vật chọc vào đùi vô cùng quen thuộc và chân thận, cô vươn tay ra, rất tự nhiên mà nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông. Chiếc dươиɠ ѵậŧ mà cô nhung nhớ bao lâu khẽ ma sát với da^ʍ huyệt của cô, qυყ đầυ cọ sát với âm đế, Viên Hi không nhịn được mà rên lên một tiếng. Cô mở mắt ra, nhìn người đàn ông đang đè trên người mình, chính là anh, là Nhϊếp Chi Văn mà cô ngày nhớ đêm mong.
Cô vươn hai tay nâng mặt anh lên, Viên Hi không cầm được nước mắt. Cô nhìn người đàn ông trước mặt, thấp giọng gọi anh một tiếng: “Ông xã...”
Sắc mặt Nhϊếp Chi Văn đột nhiên thay đổi, ánh mắt của anh lập tức trở nên thâm trầm. Anh gạt tay Viên Hi ra, một cước đá mạnh vào cô, đầu cô đập vào góc bàn đầu giường...
Diệp Hoan tỉnh... Đây là lần thứ mười lăm trong nửa tháng này cô mơ thấy Nhϊếp Chi Văn. Cô nằm trên giường bệnh, vừa mới tỉnh lại trong giấc mộng xuân với anh, đến lúc cha Viên mẹ Viên đi vào trong phòng thì cô mới nhớ ra, hôm nay là ngày cô xuất viện...
"Hi Hi, chúng ta về nhà thôi, hôm qua giáo viên có gọi điện thoại cho mẹ, nói thông báo trúng tuyển đại học Hải Thành của con đã được gửi đến rồi, mẹ đi lấy cho con...”
Đại học Hải Thành? Cả cô và Nhϊếp Chi Văn đều tốt nghiệp đại học Hải Thành. Nhϊếp Chi Văn anh vẫn luôn là một nhân vật phong vân ở đại học Hải Thành, không ai không nghe tiếng. Sau khi anh tốt nghiệp thì ra nước ngoài du học, lấy được học viện tiến sĩ, sau khi về nước thì lại tiếp tục ở lại đại học Hải Thành dạy học.
Diệp Hoan nghĩ đến đây, rồi lại nghĩ đến giấc mộng xuân vừa rồi của mình, cả người thất thần, cha mẹ gọi mấy tiếng đều không có phản ứng.
"Hi Hi, Hi Hi... Tôi thấy trạng thái của đứa trẻ này vẫn chưa tốt lắm, hay là cứ để nó ở bệnh viện quan sát thêm chút nữa?” Cha Viên vừa nói dứt lời thì mẹ Viên đã lập tức phản đối, nói cái gì mà ở bệnh viện lâu ngày thì người tỉnh táo cũng biến thành u mê, cứ về nhà nghỉ ngơi là tốt nhất...
Diệp Hoan phải mất rất lâu mới có thể tiếp nhận hiện tại mình là Viên Hi, tiếp nhận thân thể trẻ trung này, tiếp nhận gia đình của cô ấy, tiếp nhận cha mẹ của cô ấy, và tiếp nhận cả tương lai chung của Diệp Hoan và Viên Hi nữa...
“A, mẹ, mẹ vừa nói chuyện với con à? Con đang suy nghĩ nên không để ý. Nào, chúng ta về nhà thôi...” Cô mỉm cười, từ trên giường bệnh đứng dậy.
Từ giờ trở đi, cô chính là Viên Hi, cũng là Diệp Hoan.
Xe của cha Viên dừng lại trước cửa tiểu khu, Viên Hi nhìn thấy nơi này thì lập tức giật mình, đây chẳng phải chính là tiểu khu trước kia cô sinh sống đó sao? Lần này cô đã dùng một loại thân phận khác để trở về đây...
Trái tim cô đập thình thịch, nỗi nhớ con và Nhϊếp Chi Văn giống như sắp vọt ra khỏi cổ họng. Sau khi xe tiến vào trong bãi đỗ xe, cô theo thói quen mà tìm kiếm chiếc xe màu bạc của Nhϊếp Chi Văn. Đuôi xe còn gắn một logo chói mắt khiến Nhϊếp Chi Văn vô cùng ghét bỏ, vẫn là cô quấn lấy anh mè nheo thì anh mới đồng ý để cô dán vào.
Chiếc xe đó là sau khi cô thi xong bằng lái xe ngày thứ hai thì Nhϊếp Chi Văn đã đưa cô đến cửa hàng xe để chọn, mới đó mà đã ba năm rồi...
Cha Viên thấy cô nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ thì mỉm cười: “Hi Hi muốn học lái xe à? Vậy ngày mai cha sẽ đi đăng ký học lái cho con nhé, thế nào?”
Mẹ Viên ở bên cạnh phản bác: “Hi Hi của chúng ta vừa mới xuất viện, ông để con bé nghỉ ngơi mấy ngày đi.” Sau đó lại quay sang nhìn cô: “Cuộc sống đại học vất vả lắm, chơi được ngày nào cứ chơi ngày đấy, con đừng nghe cha con...”
Viên Hi nhìn mẹ mình, khẽ mỉm cười một cái, sau đó lại tiếp tục nhìn ra bên ngoài. Bỗng nhiên, chiếc xe màu bạc của Nhϊếp Chi Văn lập tức lướt qua cửa xe cô.
Trái tim cô lộp bộp một tiếng, lập tức nhìn Nhϊếp Chi Văn ngồi trên ghế lái. Gò má của anh hình như càng gầy hơn so với trước kia...
Anh lái xe ra ngoài? Anh muốn đi đâu?