“Thật sự không trách em được, dù sao cũng không phải tự em đổi, nhưng nếu em thật sự cảm thấy áy náy, có thể rời khỏi nhà họ Tô ngay bây giờ.” Tô Phong Dao vẫn đứng ở bên cạnh có chút hăng hái xem kịch, khóe môi cong lên lộ ra nụ cười, tiến lên kéo tay Tô Uyển Thanh ra, ôm cậu vào lòng, lạnh nhạt nói
.
Tô Uyển Thanh sửng sốt, không dám tin, cắn môi dưới, sắc mặt trắng bệch, một hồi lâu cũng không nói lời nào.
Mặc dù thường ngày ba anh em họ hơi thờ ơ với cô, nhưng cũng không có lời nói lạnh nhạt, nhất là Tô Phong Dao, anh đối xử với cô tốt hơn hai người kia một chút. Cô vốn tưởng rằng mình nói như vậy, có thể nói thương tiếc, không ngờ mới đó mà cái tên khốn kiếp này đã câu dẫn mấy anh của cô mê muội rồi.
“Đi thôi, anh đưa em về phòng của em.” Tô Phong Dao không để ý tới Tô Uyển Thanh, kéo cậu lên lầu.
Tô Vân Cảnh cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng dưới quần áo Tô Phong Dao, rất không được tự nhiên vặn vẹo, nhỏ giọng nói: “Tôi tự đi được.”
Cậu vặn vẹo trong lòng Tô Phong Dao làm cho dươиɠ ѵậŧ dưới háng anh lập tức cương lên, ánh mắt anh tối nghĩa nhìn thoáng qua hai mông rất vểnh mềm mại cọ tới cọ lui của thiếu niên, buông tay ra, thấp giọng nói: "Được rồi.”
Tô Uyển Thanh nhìn bóng lưng hai người biến mất trong tầm mắt, tức giận đến sắc mặt tái xanh, nhưng cho dù có không cam lòng cũng không dám đuổi theo.
Trong nội dung cốt truyện, sau khi Tô Vân Cảnh được tài xế đón về, một mình vào biệt thự, bị bề ngoài dịu dàng của Tô Uyển Thanh lừa gạt, ở trong phòng khách, nhưng bây giờ nội dung cốt truyện đã phát sinh thay đổi, Tô Vân Cảnh bị Tô Phong Dao dẫn đến lầu ba, chỗ bọn họ ở.
Tô Phong Dao chỉ nhớ tới lúc dẫn người lên lầu, bởi vì không quan tâm đến em riêng nên không nhờ quản gia dọn phòng, chỉ có thể tạm thời cho cậu ở trong phòng mình.
Khác với Tô Phong Dao, căn phòng của Tô Phong Dao trông rất quạnh quẽ, vách tường trắng như tuyết, ga giường màu lạnh, đơn giản đến mức nhìn hơi đơn sơ, chỉ có một cái giường, bàn và tủ đầu giường.
"Tiểu Cảnh, em mới về, chắc là chưa quen, anh muốn bồi dưỡng tình cảm với em, cho nên trước tiên ở cùng một phòng với anh nhé?"
Tô Vân Cảnh gật đầu, nhỏ giọng nói một câu vâng, Tô Phong Dao đưa cậu đến toilet, lại đi một chuyến đến phòng thay đồ nối liền phòng ngủ.
Vốn Tô Phong Dao còn muốn ở bên cạnh Tô Vân Cảnh lâu một chút, nhưng bệnh viện gọi điện thoại tới, chỉ có thể tiếc nuối nói mình bận chút việc, bảo Tô Vân Cảnh tự mình tắm rửa nghỉ ngơi.
Lúc gần đi, Tô Phong Dao cúi đầu hôn lên trán Tô Vân Cảnh: "Tiểu Cảnh, buổi tối gặp.”
Tô Vân Cảnh mở to mắt, hai gò má trắng như tuyết đỏ lên, lắp bắp nói: "Anh…”
“Đây là biểu hiện thân mật giữa người thân.” Tô Phong Dao bình tĩnh giải thích.
Tô Vân Cảnh kinh ngạc, chần chờ kiễng chân, hôn lên má Tô Phong Dao một cái, thẹn thùng cúi đầu, nói như muỗi: "Buổi tối gặp lại.”
Môi mềm mại dán lên mặt, làm dươиɠ ѵậŧ vốn đã cương cứng của Tô Phong Dao lập tức trướng đau, ánh mắt anh tối sầm, hít sâu một hơi, đè xuống xúc động muốn đè cậu ra, khàn khàn nói: "Ừm.”
Sau khi anh rời đi, nụ cười ngoan ngoãn trên mặt Tô Vân Cảnh lập tức biến thành nghiền ngẫm, cậu vốn tưởng rằng còn phải tốn hao một ít công sức mới có thể thay đổi vận mệnh, không ngờ vị nam chính này mới đó đã có cảm giác với cậu, dễ dàng thay đổi nội dung cốt truyện và vận mệnh như thế.
“Tiểu Cảnh, anh có ở đó không?” Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa và giọng nói dịu dàng của Tô Uyển Thanh.