Tâm cao khí ngạo của Vạn Tiểu Oanh đã bị sỉ nhục. Sáng ngày thứ hai, Vạn Tiểu Oanh tới kính trà với Bạch Mạn, mặc dù phẫn hận trong mắt phát ra càng nồng đậm, nhưng thái độ cũng trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Bạch Mạn lơ đễnh. Sau khi đuổi Vạn Tiểu Oanh đi, nàng ngồi ngẩn người trước cửa sổ. Một con mèo không biết bằng cách nào lại chạy tiến đến, dụi dụi đảo quanh dưới chân Bạch Mạn.
Bạch Mạn nhẹ nhàng đẩy nó ra mấy lần, nó đều kiên trì dán vào chân nàng. Bạch Mạn lại đẩy, con mèo "Meo" một tiếng, quay người liền đi.
"Chớ đi nha." Bạch Mạn nhẹ nhàng ném một thanh cá khô cho con mèo, "Kéo đẩy kéo đẩy, cũng không thể chỉ là đẩy, ta sẽ cho người một chút ngọt ngào vậy."
Ăn xong cá khô, con mèo ngủ dưới chân Bạch Mạn.
Nha hoàn đi vào nói: "Vương phi, đại tướng quân đưa đến phủ một chút ít đào. Hộp này là dành riêng cho ngài."
Nha hoàn đem hộp đặt ở trước mắt Bạch Mạn, sau đó cung kính lui ra.
Châu Dung đưa đồ vật?
Châu Dung dùng đồ rất xa xỉ, dù cho đưa đồ ăn, cũng cẩn thận dùng hộp tinh xảo đựng vào. Quả đào tròn trịa và sáng bóng, được bày trong đĩa bạch ngọc, Bạch Mạn tùy ý chọc vào quả đào, một góc giấy lộ ra dưới đĩa ngọc trắng.
Toàn thân Bạch Mạn căng thẳng, lặng lẽ đóng hộp lại. Sau khi xác nhận không còn ai ở trong phòng, nàng lại mở chiếc hộp ra.
Nàng bưng đĩa bạch ngọc lên, phía dưới có một tờ giấy.
Triển khai.
Một tiếng va chạm lớn vang lên, chiếc đĩa bạch ngọc rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh. Sắc mặt Bạch Mạn tái nhợt, máu trên môi đã hoàn toàn tan đi, máu toàn thân dồn lêи đỉиɦ đầu, nỗi sợ hãi dày đặc bao trùm toàn thân.
Vết mực trên tờ giấy kia lờ mờ, có hình vẽ một nữ nhân. Mặt mày là dáng vẻ Bạch Mạn, nhưng bộ dáng lại uống say, y phục không chỉnh tề, cánh tay che nửa người, không nói được.
Họa công nhất lưu, bút pháp tuấn dật. Chỉ cần nhìn từ trên tấm hình, có loại vẻ đẹp phong lưu, không hạ lưu chút nào.
Nhưng bức tranh này là chính Bạch Mạn.
Tay nàng run run nhìn xuống, trên chữ ký bên cạnh có viết một dòng chữ nhỏ, "Hẹn gặp Bạch Mạn ở hòn non bộ trong phủ sau một khắc giờ Mão."
Nàng nắm chặt mảnh giấy trong tay, đứng không vững rồi ngồi xuống giường.
Châu Dung!
Nàng lại uy hϊếp mình!
Người điên!
Bạch Mạn hận không thể từ đây có thể tránh xa Châu Dung, nhưng nàng lại không nỡ vì binh quyền trong tay Châu Dung. Càng nghĩ, nàng oán hận đặt mảnh giấy lại gần chân nến rồi đốt đi.
Một nắm tro đen rơi xuống, vài chấm mờ nhạt rơi xuống đỉnh đầu con mèo. Nó duỗi người, cọ sát vào chân Bạch Mạn, kêu meo meo yêu cầu đồ ăn
Bạch Mạn nhìn thấy, trong lòng hơi động.
Nàng cười lạnh một tiếng, cầm một nắm cá khô ném cho nó: "Được rồi, ngươi muốn ngọt ngào phải không? Ta cho ngươi một chút vị ngọt."
Bạch Mạn cao giọng gọi nha hoàn đến lấy danh sách của hồi môn, duỗi ngón tay trắng nõn ra, nhẹ nhàng gõ gõ, chậm rãi suy nghĩ.
Châu Dung thường xuyên dùng cúc bạch ngọc để buộc tóc. Nàng tựa hồ luôn có chấp niệm đối với bạch ngọc.
Bạch Mạn nhanh chóng lật qua danh sách của hồi môn. Quả nhiên trong của hồi môn của nàng có một đôi cúc bằng ngọc trắng được chạm khắc hình phượng hoàng, hẳn là trong nhà thay mình chuẩn bị dùng để lấy lòng Cửu Vương.
Lấy lòng Cửu Vương? Hắn cũng xứng!
Còn không bằng đưa cho Châu đại tướng quân, phế vật Cửu Vương kia làm sao có thể so sánh được binh quyền thực sự.
Bạch Mạn sai nha hoàn đi vào trong khố phòng lấy đôi cúc bạch ngọc phượng hoàng ra, đặt ở trong tay thưởng thức.
Chiếc khóa ngọc trắng như tuyết có những xúc tu ấm áp, giống như Châu Dung, là một lương phẩm hiếm có.
Bạch Mạn nhìn chằm chằm hai chiếc cúc bạch ngọc song hành thành đôi trên bàn, suy nghĩ hồi lâu, chậm rãi lộ ra nụ cười đầy ẩn ý.
Phượng hoàng cùng phượng hoàng, phượng là nam tử, hoàng là nữ tử.
Châu Dung xuất thân võ môn, thích uy hϊếp? Thật là đúng dịp, nàng là văn thần thế gia, thích trào phúng.
Nàng đưa tay nhặt lên một cái đưa cho nha hoàn: "Đem cái này đưa đại tướng quân, làm quà đáp lễ."
Mặt trời chiếu xuyên qua cúc ngọc ấm áp, phượng hoàng trên đó khẽ tỏa sáng.
Đêm đó, yến tiệc tại phủ Quốc Công. Châu Dung tới, buộc một cúc bạch ngọc mới trên đầu. Bên trên cúc bạch ngọc kia, phượng hoàng tựa hồ như nhảy múa
Phòng bên ngoài yến tiệc, Vương phi Bạch Mạn bị nha hoàn của Vạn Trắc phi vô tình hất tay đổ canh lên váy, hạ nhân xui xẻo quỳ trên sàn trước mặt quan khách.
"Đứng lên đi." Trước mặt quan khách, Bạch Mạn đương nhiên không nói được lời nào. Nàng lạnh lùng liếc nhìn Vạn Tiểu Oanh, cụp mắt xuống, khóe miệng nở một nụ cười mỉa mai.
Thế tử phi phủ Quốc Công đích thân dẫn nàng đi thay y phục.
"Váy Yên La?" Bạch Mạn nắm vuốt váy màu hồng nhạt. Váy rất rộng, màu sắc tươi sáng, nhẹ nhàng, thoáng mát như một làn khói.
Bạch thị rất coi trọng dáng vẻ, Bạch Mạn từ nhỏ lớn lên trước mặt lão phu nhân, mặc trên người y phục, kiện kiện ổn trọng bảo thủ, thậm chí màu sắc cũng có chút cứng nhắc. Nàng chưa bao giờ mặc một chiếc váy có màu sắc tươi sáng và kiểu dáng táo bạo như vậy.
"Vương phi, cái này là ta vừa mới tìm người làm, không có mặc qua, bây giờ không có cái nào thích hợp hơn... Ngài có đồng ý không?"
"Không sao cả." Bạch Mạn có chút xuất thần, nhẹ nhàng đυ.ng đυ.ng áo choàng như sương khói, "Ta chỉ là chưa từng mặc qua y phục như thế này."
"Ngài có thể thử một chút." Thế tử phi cười nói, "Làn da ngài trắng như vậy, mặc bộ này nhất định là đẹp mắt."
Bạch Mạn nghĩ nghĩ, liền không có từ chối nữa, đổi lại đầu váy này.
Từ gian phòng Thế tử phi đi ra, nàng từ chối Thế tử phi muốn tiễn mình một đoạn. Nàng đi đến phòng tiệc, đi ngang qua rừng trúc, chợt nghe thấy trong rừng có tiếng tranh chấp.
Bạch Mạn muốn ngừng lại bước chân cũng đã không kịp, xa xa nhìn thấy một cái người quen thuộc.
Châu Hy.
Trước đây mỗi lần nhìn thấy Châu Hy đều là ở trong cung, dáng vẻ hắn luôn ôn nhu lễ phép. Bây giờ giọng nói của hắn thiếu kiên nhẫn, dáng vẻ vặn vẹo vô cùng.
Nhìn thấy dạng này của Châu Hy, Bạch Mạn mới chợt phát hiện, Châu Hy xưa nay không thích bạch ngọc.
Nghĩ đến chiếc cúc bạch ngọc mà Châu Hy đưa cho mình, trong đầu Bạch Mạn thoáng có chút nghi ngờ. Tuy nhiên, chưa kịp suy nghĩ thì Bạch Mạn đã nghe thấy giọng nói của Châu Dung:
"Tứ đệ đi Đông Thùy tu luyện mấy năm đi. Hai ngày nữa liền xuất phát, ta sẽ phân phó thị vệ bảo hộ an toàn cho ngươi."
Châu Hy nghiến răng nghiến lợi: "Châu Dung, ngươi chẳng những không chịu hoàn trả quân lệnh của quân Châu gia, còn muốn đày ải ta! Ngươi, một kẻ bất nhân bất nghĩa, sớm muộn sẽ bị vạn người chửi bới!"
Âm thanh lãnh đạm của Châu Dung truyền đến: "Đừng cho là ta không biết những lời đồn đại kia là ngươi thả. Ta khuyên ngươi, muốn binh quyền, hãy công khai đến hỏi ta, đừng lại ném đá giấu tay ở phía sau lưng ta."
Châu Hy giận dữ mắng mỏ: "Hỏi ngươi sao? Cầu ngươi thì ngươi sẽ đưa cho ta sao?"
Châu Dung cảm thấy vô vị mà nói: "Dựa vào tâm tình ta, không chừng thấy vui, ta liền sẽ đưa cho ngươi?"
Châu Hy nổi giận đùng đùng rời đi.
Sau nửa nén hương.
Bạch Mạn không có ý định nhúng tay vào chuyện riêng tư của Châu gia, chờ hồi lâu cũng không nghe thấy âm thanh gì nữa, thở phào nhẹ nhõm rồi bước ra ngoài.
Châu Dung nói: "Ra đi."
Nửa đôi giày thêu lộ ra ở góc co lại vào trong.
Trong mắt Châu Dung lóe lên một tia lạnh lẽo, nàng chậm rãi đặt tay lên chuôi đao lạnh ngắt.
Bạch Mạn ngừng thở, lui về sau hai bước, sau lưng lại là tường đá. Bước chân giẫm lên lá rụng ngày càng gần, còn có tiếng lá vỡ giòn tan.
Tiếng bước chân dừng lại.
Bạch Mạn vừa thở dài một hơi, tiếng bước chân bên kia lại tiếp tục vang lên.
Tâm tư Bạch Mạn lại trở nên căng cứng. Trên mặt đất vang lên tiếng bước chân sột soạt, cách đó không xa có một bóng người đang đến gần.
Ngay tại thời điểm dây cung kéo căng nhất trong đầu nàng -
"Tránh cái gì?"
Từng cái dây cung đứt.
Lưỡi đao lạnh buốt gác ở trên cổ, đôi mắt lạnh lùng xuất hiện trước mặt nàng, Châu Dung khinh thường nhìn nàng, bóng dáng ngược sáng, vẻ mặt nghiêm nghị.