Bạch Mạn tỉnh dậy.
Bên ngoài đã là trời sáng choang.
Từ sau khi gả cho người ta, nàng không có ngủ lâu như vậy, cảm giác sâu đến như vậy thật tốt.
Nàng mở mắt ra, liền thấy Châu Dung ngồi ở một bên uống trà.
Châu Dung đã rửa mặt xong xuôi, mặc một bộ trường sam màu trắng mộc mặc. Những ngón tay trắng nõn, khớp xương rõ ràng của nàng cầm lấy chén trà nho nhỏ màu xanh, màu sắc chén trà giống như màu sắc của mạch máu mơ hồ lộ ra trên da tay nàng.
Tóc dài đen như mực của nàng chưa buộc lên, tùy ý mà buông xõa xuống. Thấy Bạch Mạn đã tỉnh, nàng nhẹ nhướng đôi mắt phượng thanh lãnh, bình tĩnh nhìn qua.
"Tỉnh rồi sao?"
"Mấy giờ rồi? Nữ sử vậy mà không có tìm ta sao?" Bạch Mạn trở mình một cái liền ngồi dậy.
"Ai dám tìm ngươi?" Châu Dung không nhanh không chậm, dùng nắp trà hớt bọt trên, "Người của ta canh giữ ở cổng, ai dám tới gần người, chết."
"Nếu gan lớn, đều có thể tới kɧıêυ ҡɧí©ɧ - Bất quá các nàng cũng chỉ dám giám sát ngươi. Còn đối với ta, tất nhiên không dám làm càn."
Bạch Mạn bỗng nhiên đứng dậy: "Ngươi dựa vào cái gì xáo trộn trình tự hằng ngày của ta? Ta muốn đi Phật đường vào buổi sáng, cả ngày không thể vắng mặt được!"
"Vội vã đi Phật đường?" Câu nói này đã đâm trúng chỗ tức giận đó của Châu Dung, nàng nặng nề mà buông xuống chén trà, một tiếng "phanh" đập mạnh xuống bàn gỗ.
Ngữ khí của Châu Dung vô cùng mỉa mai: "Đi Phật đường làm cái gì? Cầu phúc cho điện hạ của ngươi sao? Cầu nguyện hắn bình an? Cầu nguyện hắn sớm ngày trở về?"
Bạch Mạn mím chặt môi, không nói một lời, khuôn mặt quật cường.
Nhìn thấy Bạch Mạn là dạng này, Châu Dung tức giận cười lớn.
"Tuyệt thực, quỳ Phật đường, ngủ ở trong phòng gặp quỷ. Bạch Mạn, ngươi thật sự rất giỏi!"
"Tại sao phải giả vờ tận tâm cùng dịu dàng? Người như ngươi... " Nàng tỏ vẻ mỉa mai, "Gan to bằng trời, tùy ý làm bậy, ngươi cho rằng mình giả vờ tình thâm nghĩa trọng, liền không ai biết mặt trái sự thật của ngươi sao?"
Bạch Mạn hô hấp trì trệ.
Châu Dung là đoán được. Trong lòng Bạch Mạn không khỏi bị nhấn chìm xuống biển sâu. Đáng chết, hẳn là Châu Dung biết mình cùng Châu Hy đã tương giao từ lâu, tại yến tiệc trong cung làm ra những chuyện hoang đường sao?
"Độc Cô Viêm không có chạm qua ngươi." Châu Dung đứng thẳng người lên, bóng tối buông xuống, bao phủ thân thể Bạch Mạn lại. Nàng vì muốn phù hợp với chiều cao của Bạch Mạn, hơi cúi người xuống nhưng như cũ vẫn là vẻ trịch thượng, "Ngươi cứ như vậy... Nghĩ sao?"
Khuôn mặt Bạch Mạn đỏ bừng lên, trong cơn tức giận tột độ, ngay cả đôi môi đầy đặn của nàng cũng càng đỏ hơn. Môi của nàng mấp máy, kích động nói cái gì, Châu Dung đều không có đang nghe.
Trong đầu Châu Dung chỉ có một cái ý niệm.
Thật muốn hôn nàng ấy.
Châu Dung nghĩ như thế nào, thì làm như thế đó. Nàng bóp miệng của Bạch Mạn, tựa như nắm một con vịt con nhỏ đang xù lông.
Sau đó, nhanh chóng, cúi đầu xuống, chuồn chuồn lướt nước xoa quá khứ.
Rất mềm, rất ấm áp.
Chợt bị Bạch Mạn tát vào mặt!
Tiếng bạt tai giòn tan, đánh cho mặt Châu Dung đều quay sang một bên, khuôn mặt tái nhợt nổi lên năm cái ngón tay rõ ràng.
Ánh mắt Châu Dung từ một bên bàn chân trở lại bên trên mặt Bạch Mạn, nàng bụm mặt, vẻ ngoài vô cùng bình tĩnh.
"Ta đều quên, ngươi vẫn là cái trong trắng liệt nữ*." Châu Dung nhấn mạnh bốn chữ "Trong trắng liệt nữ".
(*) Trong trắng liệt nữ: Người phụ nữ kiên trinh, không chịu khuất.
Bạch Mạn đánh xong về sau mới nhớ tới, Châu Dung là đại tướng quân nổi danh tàn bạo, đến cả một đứa nhỏ nghe đến cũng nín khóc. Nàng hậu tri hậu giác bắt đầu chột dạ, lùi lại hai bước mà không để lại dấu vết.
"Chạy cái gì?" Châu Dung bắt lấy tay của nàng, thản nhiên nói, "Ở cùng với ta khó chịu như vậy sao?"
Sắc mặt Bạch Mạn lạnh mấy phần, quay đầu nhìn về phía một bên khác: "Ta nói, chẳng lẽ ngươi muốn nghe sao? Không bằng không nói thì tốt hơn."
Châu Dung trầm thấp cười, cúi người khẽ cắn chặt vành tai Bạch Mạn, ngữ khí mập mờ: "Miệng nhỏ của ngươi thật lợi hại."
Mặt Bạch Mạn càng đỏ hơn, vừa thẹn lại giận.
Châu Dung khoanh tay ngắm nghía một lúc rồi nói:
"Buộc tóc cho ta."
Thấy Bạch Mạn bất động, nàng trừng mắt, nhìn chăm chú mặt mày sống động của thiếu nữ, ánh mắt lưu luyến tại đuôi lông mày người kia, nhẹ nhàng vuốt ve lấy khóe mắt: "Nếu không cử động, thì ta cần phải hôn ngươi."
"Ngươi!" Đôi mắt mèo của Bạch Mạn mở to. Nàng tức giận đến môi đều đang run rẩy, nửa ngày, mới hận hận cầm lấy lược.
"Dùng cái này." Châu Dung đem một cái vật lạnh buốt nhét vào trong tay Bạch Mạn.
Bạch Mạn xem xét, máu toàn thân cơ hồ đều lạnh thấu.
Cúc bạch ngọc.
Là cái cúc bạch ngọc mà đêm hoang đường kia Châu Hy đã tặng nàng. Là nàng ném ra ngoài cửa sổ, sau đó đào sâu ba thước cũng không có thể tìm được cúc bạch ngọc.
Bạch Mạn thay đổi sắc mặt.
Châu Dung lười biếng cười, trong lời nói có hàm ý: "Quen thuộc sao?"
Bạch Mạn cứng rắn đáp: "Cúc bạch ngọc dạng này, cũng không là vật hiếm thấy. Có cái gì quen thuộc với ta sao?"
Châu Dung xoay người sang chỗ khác, ngồi ngay ngắn ở trước gương trang điểm, đưa lưng về phía Bạch Mạn, mái tóc đen dài như nước chảy xuống thắt lưng.
Một bên song cửa sổ được chạm khắc hoa văn phức tạp, ánh nắng xuyên qua song cửa sổ, hình thành liên tiếp mảnh vỡ ám sắc nho nhỏ. Trong gương có khung chạm khắc, khuôn mặt Châu Dung mờ mịt không rõ ràng dưới ánh sáng đan xen bóng tối.
"Đã quên rồi sao?" Âm thanh của nàng nghe không ra cảm xúc nào, "Ngươi vuốt ve qua nó, vứt nó sang một bên, cuối cùng cũng quên mất."
"Cũng là. Ngươi có nhiều cúc buộc tóc như vậy, làm sao có thể để cái này vào mắt?"
Mụ điên!
Bạch Mạn cắn chặt môi dưới, không để ý tới nàng.
Động tác dưới tay nàng rất nhanh, cũng rất thô bạo, chỉ trong ba lần nàng đã giúp Châu Dung búi một lọn tóc đuôi ngựa cao lớn, dũng mãnh, tất nhiên trong quá trình đó nàng cũng kéo ra rất nhiều tóc của Châu Dung.
Châu Dung có chút nhíu mày, không nói tiếng nào.
Bạch Mạn buộc chặt cúc bạch ngọc trên tóc Châu Dung. Nàng lui về sau, tường tận xem xét, từ trong gương nhìn về phía Châu Dung, vừa lúc Châu Dung cũng đang nhìn mình.
Các nàng im ắng đối mặt.
Khuôn mặt của hai nữ nhân. Một mặt thanh lãnh xinh đẹp, một mặt yêu kiều mượt mà. Ánh sáng cùng bóng tối lặng lẽ nhảy múa, ánh nắng bao vây lấy chúng, nhưng không thể trèo lên mặt chúng trong bóng tối.
Nhưng là, chí ít, mặt của hai người đều chìm trong cùng một cái bóng.
Bạch Mạn trong lúc nhất thời đã xuất thần. Không biết có phải ảo ảnh hay không, Bạch Mạn cảm thấy ngũ quan sắc bén của Châu Dung chậm rãi triển khai, có lẽ cũng là ánh nắng chuyển động đang cố hết sức trèo lên mặt nàng. Ánh mắt Bạch Mạn không tự giác bị hấp dẫn bởi Châu Dung, sau đó...
Ánh mắt của nàng rơi vào chiếc cổ trắng như ngọc của Châu Dung.
Sau khi buộc tóc, vết cắn nho nhỏ viên viên trên cổ Châu Dung đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Châu Dung chú ý tới ánh mắt của Bạch Mạn, nàng tận lực đem đầu ngón tay mình chạm vào vết cắn bên trên gáy, nhẹ nhàng xoa xoa, giương mắt lên mà cười khinh khỉnh với Bạch Mạn:
"Cửu Vương phi đêm qua quá nhiệt tình."
"Ngươi cứ như vậy đi ra ngoài sao?" Bạch Mạn kinh ngạc hỏi.
"Có gì không thể?" Châu Dung quay người liền hướng đi ra bên ngoài, "Ta đương nhiên muốn để tất cả mọi người nhìn một chút, đêm hôm qua Cửu Vương phi có bao nhiêu là kích động."
Dáng người Châu Dung cao gầy, chân dài bước lớn, Bạch Mạn chạy chậm mấy bước mới đuổi theo, thở gấp nắm lấy vạt áo của Châu Dung: "Ngươi đừng làm chuyện ẩu như vậy! Dùng cổ áo che lại đi!"
Châu Dung dừng chân lại, Bạch Mạn lập tức đâm vào người nàng.
Cái mũi đau nhức, nước mặt sinh lý đột nhiên xông tới, Bạch Mạn che cái mũi của mình, con mắt đỏ ngầu, trông nàng thật đáng thương.
Lúc trước cũng là dạng này. Trong cung phụng dưỡng quý nữ luôn có nhiều chỗ không được như ý muốn, đích nữ Bạch gia tất nhiên là biết rõ đại cục, bị khi dễ hung ác chỉ có thể liều mạng nhịn xuống, coi như khóc, cũng vẻn vẹn phát ra âm thanh rất nhỏ, chỉ còn lại nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, con mắt đỏ ngầu, làm cho người ta đau lòng cực kỳ.
Điểm yếu trong lòng Châu Dung dường như bị đánh mạnh.
Nàng yên lặng nhìn xem dáng vẻ Bạch Mạn, dư quang rơi vào bên trên vạt áo màu trắng, nơi đó bị tay nho nhỏ của Bạch Mạn cùng lộ ra phấn sắc móng tay nắm lấy.
Châu Dung thở dài ra một hơi, đột nhiên mặt giãn ra, lộ ra một nụ cười rạng rỡ:
"Ta sẽ không."
Châu Dung cười lên cực đẹp, đến nỗi trong phút chốc dường như ánh sáng ban ngày đang chiếu rọi rực rỡ. Nàng nhìn Bạch Mạn thật sâu một chút, quay người đi ra khỏi phòng ngủ, ngoài cửa vang lên tiếng chào hỏi của đám thị vệ. Ngay sau đó, là tiếng kinh hô của một thị vệ:
"Đại tướng quân, cổ ngài... "
Bạch Mạn siết chặt tay.
Nàng muốn nói bậy bạ gì đó?
"Không sao." Âm thanh Châu Dung đạm mạc mà uy nghiêm, "Bị một con... mèo nhỏ cắn một cái, không sao."
Thị vệ kinh hãi: "Con mèo nào lại ngang ngược cùng lớn mật như vậy? Thuộc hạ thất trách! Đợi thuộc hạ bắt con mèo làm loạn đó lại, giao cho tướng quân xử trí!"
Âm thanh Châu Dung mang theo một tia ý cười không dễ dàng phát giác: "Ngươi bắt không được đâu. Bề ngoài nhu thuận của nó lừa gạt được rất nhiều người, cái con mèo này, tính tình rất ngông cuồng."
Âm thanh của Châu Dung truyền vào phòng ngủ rõ ràng:
"Ta cần tự thân xuất mã, tự tay bắt nó lại, nhốt ở bên người ta."
Bạch Mạn ngồi ở trong phòng, xấu hổ cùng phẫn nộ sớm đã không thấy trên mặt.
Tiếng bước chân của Châu Dung đã đi xa.
Sắc mặt nàng bình tĩnh trở lại.
Ánh nắng không thể xuyên qua song cửa sổ chạm khắc bằng gỗ nguyên khối, bóng tối vỡ nát đánh vào gương mặt của nàng. Đôi mắt của nàng tối sầm mà yên lặng.