Trường Lăng

Chương 51

Hắn liền nói:

"Cô nương, tuy ta không biết ngươi làm thế nào vào được Mộ Vương Bảo, lại có quan hệ gì với hai người này, cô nương không phải là tù nhân của Mộ Vương Bảo, ta cũng không muốn gây khó dễ, nhưng nếu cô nương khăng khăng muốn cướp bọn chúng đi, cho dù may mắn trốn ra được, ngày sau trên trời dưới đất phát lệnh truy nã, chỉ e là sẽ sống không được yên ổn."

Thương Vân khách khí nói một hồi những lời này, là muốn thăm dò xem Trường Lăng rốt cuộc có biết thân phận của Minh Nguyệt Chu hay không, nào ngờ Trường Lăng nghe xong, căn bản chẳng thèm để ý đến lời của hắn, nói:

"Vậy thì sao?"

Thương Vân ngẩn ra, Trường Lăng nói:

"Nếu như có gan, liền tiến lên trước chiến đấu, còn nếu chỉ nói nhảm, thì thứ cho ta không kiêng nể."

"Ngươi..." Thương Vân thấy tiểu cô nương này ngạo mạn vô lễ, liền lạnh lùng liếc nàng một cái, "Là do ngươi rượu mời không uống muốn uống rượu..."

Tiếng "phạt" còn chưa dứt, chỉ trong nháy mắt, Trường Lăng đã vượt lên trước bổ thẳng xuống đỉnh đầu Thương Vân, Thương Vân kinh hoảng, dùng đao chặn lại, "keng" một tiếng, lưỡi đao chấn động phát ra tiếng ong ong, suýt chút nữa vuột ra khỏi tay hắn, Thương Vân vô cùng kinh ngạc nhìn lại, thấy thứ binh khí mà nàng nắm trong tay lại chỉ là một cành cây.

Trường Lăng xoay người nhảy ngược ra phía sau hắn, mũi cành cây vô cùng chuẩn xác nhắm thẳng hướng giữa ngực hắn, Thương Vân như gặp phải đại địch, vội lảo đảo xê dịch người, thấy Minh Nguyệt Chu càng leo càng xa, trong lòng hắn nôn nóng, liền tiến lên một bước vung đao về phía Trường Lăng.

Một đao này chém xuống mang theo âm thanh xé gió vô cùng mãnh liệt, Trường Lăng hơi nghiêng người, lưỡi đao rít gào lướt qua sát cần cổ của nàng, nhưng Thương Vân còn chưa kịp dùng tới chiêu thứ hai, lại đã thấy nơi sống đao bị cành cây vững vàng chặn đứng lại, Trường Lăng khinh thường cười một cái, sau đó dựa vào thế thu đao của hắn mà quay một vòng, thanh trường đao kia liền không nghe theo sai khiến mà phi thẳng về phía cổ họng của Thương Vân!

Thương Vân sắc mặt biến đổi, không thể không ngã xuống để tránh mũi đao của chính mình, Trường Lăng giơ cành cây trong tay lên, đang định vận khí đánh xuống, lại cảm thấy khí huyết toàn thân đột ngột đảo nghịch, trước mắt nàng bỗng hoa lên, không nhìn rõ chỗ Thương Vân đang đứng, chỉ đành phải thu lại tâm trí, tạm thời lùi lại hai bước, Thương Vân thấy nàng hình như có bệnh, chớp lấy cơ hội để tấn công, trong tay Trường Lăng không có vũ khí để ngăn chặn, trong lúc nhất thời chỉ có thể nghe âm thanh mà né tránh, chỉ thủ không đánh, tâm trí khó tránh khỏi bị nhiễu loạn.

Thương Vân vừa mới bị thanh thế cường đại của Trường Lăng làm cho kinh hãi, cho rằng nàng có bản lãnh thông thiên, chớp mắt hai người đấu đã được bảy tám chiêu, liền cảm thấy tiểu cô nương này thân thủ tuy bất phàm, nhưng sức lực lại càng lúc càng yếu, vừa rồi sức mạnh hai người còn đang cách biệt, sau mấy hiệp, đối phương rõ ràng đã rơi xuống thế hạ phong.

Thương Vân như mở cờ trong bụng, không còn lo trước nghĩ sau nữa, cả người xách theo đao bổ nhào về phía sơ hở của Trường Lăng.

Vốn dĩ Trường Lăng còn muốn liều một chút nội lực cuối cùng để diệt gọn Thương Vân, nhưng không ngờ rằng sau khi sử dụng chân khí thân thể lại không chịu nổi một đòn như vậy, nếu không phải nguyên khí của nàng chưa hồi phục, chắc chắn Thương Vân đã bị cành khô trong tay nàng đâm xuyên qua ngực rồi. Nàng khó khăn lắm mới trấn định lại, có thể nhìn mọi vật một lần nữa, nhưng đôi tay lại không sử dụng được lực, ngoại trừ giở chút bản lãnh ba hoa chích chòe ra để kéo dài thêm thời gian, quả thực cũng không còn cách thức nào tốt hơn.

Thương Vân thấy Minh Nguyệt Chu đã qua tới giữa cầu, lại biết rằng chính mình không thể thắng được Trường Lăng trong ba khắc, bèn hướng Đào Phong quát lớn một tiếng:

"Chặt đứt cầu..."

Đào Phong nghe vậy, lập tức đi về phía cầu treo sắt, Sở Thiên Tố xoay người lướt tới trước mặt Đào Phong, tay hơi giơ lên, đầu ngón tay kẹp lấy thứ gì đó rất nhỏ phát sáng, chờ tới lúc Đào Phong nhìn thấy rõ đó là mấy cây ngân châm, thì ngân châm gắn liền với sợi tơ đã phi thẳng về phía hắn, Đào Phong trong cơn hung hiểm xoay người tránh được, nhìn qua sợi "tơ trong tay áo" này chỉ là kim và chỉ, nhưng uy thế mạnh mẽ, làm cho người khác khó có thể phòng bị.