Trường Lăng

Chương 42

Trường Lăng lặng lẽ đứng một góc nghe hết những lời này, quả thực không thể sắp xếp nổi những rối rắm phức tạp ở trong đó, chỉ suy đoán người mặt sắt này là một nhân vật lớn tại Nhạn quốc, không biết vì lý do gì bị chụp khô lâu sắt rồi bị đưa đến nơi này một cách âm thầm lặng lẽ, còn làm cho hắn bị câm không cách nào cầu xin người khác giúp đỡ.

Người nọ đã đi hồi lâu, hắn vẫn cứ đứng đó sừng sững bất động, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Do ánh sáng ảm đạm, từ góc độ của Trường Lăng nhìn qua, bóng dáng của hắn trong ánh sáng yếu ớt tỏ ra kìm nén đến cực điểm.

Trường Lăng thoáng chốc do dự, đưa bình sứ trong tay cho người nọ: "Thuốc giải của Tam hồn tam phách tán."

Người nọ quay lại, ngước mắt lên nhìn nàng, rồi lại nhìn bình sứ trong tay nàng, Trường Lăng nói: "Sở bà bà biết ngươi trúng độc, liền dụ địch khiến cho bản thân trúng tên độc đồng dạng, dựa theo bệnh trạng điều chế ra phân lượng thuốc giải, ngươi cứ yên tâm, bà ấy uống xong đã không đáng ngại nữa rồi."

Người mặt sắt không rõ ý tứ liếc nàng một cái, khóe miệng bỗng khẽ nhếch lên cười lạnh, hoàn toàn không có ý muốn nhận lấy. Nhưng hắn không cản trở lối đi, trái lại ngồi trở về ván giường, một bộ tư thái mặc ngươi muốn đi đâu thì đi.

Trường Lăng hơi cảm thấy kinh ngạc, nàng có thể cảm giác được sự thù địch từ người mặt sắt, nhưng không phải là nhắm vào nàng.. Trong lòng hắn đối với Sở bà bà có tồn tại khúc mắc, cho nên ngay cả có thuốc giải trong tay cũng không chút động lòng.

Loại người tự cao tự đại như Trường Lăng, làm gì có thời gian rảnh rỗi đi quan tâm ngọn nguồn hai bà cháu, càng không có kiên nhẫn tận tình khuyên bảo, nàng cảm thấy người này đến cả mạng sống của chính mình cũng không cần, vậy thì hà cớ gì phải phân tâm can thiệp vào chuyện của người khác.

Nàng đặt thuốc giải lên trên bàn, dạo bước tới trước cửa nhà lao, gọn gàng lưu loát mở khóa, đang muốn rời đi, chợt nghe người mặt sắt nọ khó chịu rên lên một tiếng, nằm run rẩy co quắp trên giường gỗ.

Ngón tay của Trường Lăng dừng lại trên ổ khóa.

Nàng do dự trong nháy mắt, tức thì xoay người lại nắm lấy thuốc giải, kiên quyết trút vào trong miệng người nọ.

Một loạt động tác này nàng làm lưu loát tựa mây bay nước chảy, chờ tới khi người mặt sắt hồi thần trở lại, nàng đã rời khỏi địa lao, chỉ còn lại con rắn bện bằng cỏ rơi trên mặt đất.

Người mặt sắt khom lưng nhặt lên, nắm trong lòng bàn tay hồi lâu, đôi con ngươi u ám thâm trầm, không lộ ra bất kỳ một điểm sáng nào.

Lúc về tới sơn động trời đã tờ mờ sáng, Sở Thiên Tố thấy Trường Trăng trở về bình an, trong lòng nóng như lửa đốt hỏi, "Thế nào rồi?"

"Hắn đã uống thuốc giải, chỉ có điều.."

"Điều gì?"

Trường Lăng hỏi: "Hắn thật sự là cháu ngoại của ngài?"

Sở Thiên Tố bị hỏi thì bối rối, "Ta, ta lừa ngươi làm cái gì?"

Trường Lăng do dự trong chốc lát, liền đem những gì nghe được thấy được trong ngục thuật lại đơn giản một lần.

Sở Thiên Tố sau khi nghe xong sắc mặt liền trở nên ảm đạm, cả người còn u ám hơn so với bầu trời bên ngoài, bà run rẩy bước tới cửa động, ngắm nhìn những tầng mây trùng trùng điệp điệp, mưa gió vần vũ sắp kéo tới.

"Ta.. hại chết mẫu thân của A Chu, không ngờ đã qua lâu như vậy, hắn vẫn còn hận ta."

Sở Thiên Tố cúi đầu, bàn tay gầy gò kéo ống tay áo, bà bắt đầu kể lại quá khứ tràng giang đại hải.

Trường Lăng ngồi một bên, nghe đến cuối cùng, cảm thấy rõ ràng chỉ vài ba câu nói liền sáng tỏ mọi chuyện..