Trường Lăng

Chương 26

Luận về tuổi tác, Ngụy Hành Vân so với Trường Lăng lớn hơn hai mươi có lẻ, trong ngày thường khó tránh khỏi sẽ có những lúc không quen nhìn nàng bướng bỉnh khó thuần, nhưng trước mắt bỗng nhiên nghe nàng nói vậy, sắc mặt Ngụy Hành Vân trở nên tái mét, "Ngụy công tử, người một mình trở về, có hơi quá nguy hiểm..."

Trường Lăng chẳng lẽ lại không biết điều này? Nhưng nghĩ tới Phó Lưu Cảnh vẫn đợi nàng ở thành Thái Hưng, chỉ nghĩ rằng nếu như trở về quá muộn, e là nàng cũng không sống nổi được nữa.

"Ngụy tướng quân, đi trước một bước." Nàng vừa nói hết câu, thân ảnh lóe lên một cái, tức thì biến mất trong màn đêm.

Bầu trời phương đông nhuốm đỏ càng cháy càng mạnh, khói đen ngút trời càng tới càng dày.

Dọc đường này Trường Lăng nhiều lần an ủi chính mình rằng trong thành còn có tám vạn quân sĩ, quân Mạc Bắc cho dù dốc toàn bộ binh lực, chưa tới ba ngày nhất định chưa thể công phá được thành.

Nàng hận không thể lập tức mọc thêm đôi cánh bay về thành Thái Hưng, nhưng đường núi gồ ghề, tuy rằng khinh công của nàng có tốt, chờ tới được vách đá núi Phục Long cũng đã mất tròn một đêm, một đêm qua đi, từ trời tối đen cho đến ban ngày sáng rực, khoảnh khắc khi nàng nhìn về hướng thành Thái Hưng, lại như thể đang nhìn thấy một bức họa được nhuộm bằng máu tươi vậy.

Cát vàng cuốn lên lá cờ Việt gia bị thiêu cháy, mênh mông trong cát đá, bị ngọn lửa bùng lên nuốt chửng.

Đó là một vùng xám xịt tĩnh mịch, trên thành lầu đầy những thi thể nằm ngổn ngang, ngoài sông hộ thành xác chết chồng chất, trong thành những bó đuốc lập lòe khắp mọi nơi, tiếng cười khoái trá của quân Nhạn, tiếng than khóc của bách tính trong thành liên miên không ngớt, gió rét gào thét từng cơn, cơ hồ đang nỗ lực đánh thức những linh hồn chết thảm.

Tiếng vọng của thác nước núi Phục Long nhấn chìm hết thảy mọi âm thanh.

Trường Lăng bước từng bước xuống núi Phục Long, nơi tầm mắt có thể nhìn thấy được đều là thi thể chồng chất của các binh sĩ Việt gia, trên không trung luẩn quẩn mấy con kền kền, đường đã sớm bị nhuộm đỏ, máu hợp lại chảy thành dòng, đổ xô vào trong thác nước, dòng sông cuồn cuộn cũng bị nhuộm thành màu đỏ sẫm.

Trong khoảnh khắc này, nỗi sợ hãi kiềm nén tận sâu thẳm đáy lòng cuối cùng cũng không thể chống đỡ nổi nữa, Trường Lăng vô thức lật tìm xem có còn ai sống sót hay không, thình lình có một người lưng trúng tên đứng bật dậy, khuôn mặt dữ tợn giơ đao chém về phía nàng.

Trường Lăng nhẹ nhàng tránh được, quay đầu nhìn thấy khuôn mặt của người nọ, lại chính là Khổng Bất Võ chưởng môn phái Phi Ưng. Hắn đã chém gϊếŧ đến đỏ cả mắt, thấy một đòn đó không có tác dụng liền gầm lên một tiếng, bổ tới lần thứ hai.

"Khổng Bất Võ, là ta." Trường Lăng chặn lại tay hắn.

Khổng Bất Võ nghe thấy tiếng của nàng, cả người bỗng nhiên run rẩy, đôi mắt hắn cơ hồ đã không còn nhìn rõ hình dáng người trước mặt, bàn tay buông thõng, cả người vô lực ngã ra trên đất, Trường Lăng vội ngồi xổm xuống đỡ lấy hắn, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đại ca của ta đâu..."

"Bọn chúng cấu kết với người Nhạn, gϊếŧ Việt đại công tử... Nhị công tử, người đi mau, Thẩm Diệu bọn chúng... muốn tới gϊếŧ người đó..." Bàn tay Khổng Bất Võ từ từ buông xuống, đôi mắt dần trở nên trống rỗng, cuối cùng vẫn không thể nhắm lại.

Trường Lăng bỗng chốc hóa đá, giơ tay vuốt đôi mắt Khổng Bất Võ.

"Vốn cho rằng còn cần thêm nửa ngày, không ngờ nhị công tử lại trở về sớm như vậy!"