Chủ bộc hai người Vương Tuần lặng lẽ không tiếng động rời khỏi đại doanh, không biết đi hướng nào. Mấy người Thẩm Diệu tuy rằng cảm thấy quái lạ, nhưng không có tâm trạng đi truy cứu, bởi vì lính gác truyền tin ở tiền phương về báo rằng, quân Mạc Bắc lại có động tĩnh mới.
"Tướng quân, quân Mạc Bắc toàn tuyến thu hẹp lại, mười vạn đại quân khởi hành tiến về trạm gác Kế Châu."
Thẩm Diệu không hiểu nguyên do, "Kế Châu? Đó chỉ là một trấn nhỏ vùng biên thành, cho dù công phá được thì vẫn có sông Lũng cách trở, cách con sông nhìn sang chính là Hạ gia, bọn chúng sao dám giao tranh cùng với Hạ gia ba mươi vạn binh mã?"
"Chúng không dám." Trường Lăng đi tới đi lui mấy bước, "Lần trước quân Mạc Bắc tổn thất không ít lương thảo, trì hoãn thêm nữa cũng chỉ có thể tốn công mà rút, Kế Châu tuy chỉ là một trấn nhỏ gần biển, vật tư vẫn xem như là phong phú, nếu bọn chúng cướp sạch Kế Châu, cùng chúng ta đối đầu ít nhất cũng có thể cầm cự thêm một tháng."
Phó tướng Ngụy Hành Vân bên cạnh Trường Lăng đáp:
"Một tháng đủ để chờ Nhạn quốc bọn chúng phái thêm quân tiếp viện, nếu như chúng ta lại điều thêm binh mã từ bốn quận của Ba Thục, Hạ gia nhất định sẽ nhân lúc thành vắng mà xông vào."
Thẩm Diệu thấy Phó Lưu Cảnh vẫn luôn im lặng không phát ra tiếng, liền mở miệng hỏi:
"Lưu Cảnh huynh thấy thế nào?"
Phó Lưu Cảnh trước đó dường như vẫn luôn ngây người nhìn Trường Lăng, nghe thấy Thẩm Diệu hỏi, mới giật mình một cái, "A? Cái gì?"
"Quân Mạc Bắc hành quân tới Kế Châu, tại sao lại phải điều động đông như vậy? Phân tán binh lực vào lúc này, thì có ích lợi gì cho chúng?"
"Chúng hơn phân nửa là lo lắng trên đường sẽ bị mai phục, suy cho cùng lần giao chiến này binh mã Thái Hưng chiếm giữ địa thế vô cùng thuận lợi, chúng ta cũng không nên mạo hiểm tiến đánh, có điều…"
"Có điều cái gì?"
Gò má Phó Lưu Cảnh căng cứng, không trả lời, Trường Lăng lại chỉ vào một chỗ trên địa đồ nói:
"Ai nói chúng ta không thể mạo hiểm?"
Trường Thịnh liếc Trường Lăng một cái, "Ý của đệ là, muốn hạ thủ với quân Nhạn trước khi tới Kế Châu?"
"Tối nay chúng ta đi ra từ cửa Nam, chọn đường tắt vòng qua thác nước núi Phục Long mà đi, chờ tới ranh giới Thái Cốc nơi bọn chúng đi qua thì đột kích từ hai bên sườn núi," Trường Lăng không cho phép hoài nghi, "Chỉ cần ba vạn bộ binh, do ta thống soái, tất sẽ tiêu diệt toàn bộ quân Nhạn."
Trường Thịnh thoáng suy nghĩ, giữ lại sáu vạn quân Việt gia cùng với hai vạn quân Thẩm gia để hộ thành, thành Thái Hưng sẽ không đến nỗi bị công phá, nếu muốn tiêu diệt kỵ binh Mạc Bắc đang kéo tới Kế Châu, cho dù nguy hiểm, nhưng so với hắn thì Trường Lăng thân chinh phần thắng sẽ lớn hơn rất nhiều.
Mọi người có mặt đều cho rằng khả thi, Trường Lăng thấy Trường Thịnh cũng không hề phản đối, đương muốn hạ lệnh sẵn sàng ra trận, nào biết Phó Lưu Cảnh không vừa ý cái gì, phất áo rời khỏi lều.
Mọi người không rõ nguyên do, Trường Lăng cũng coi như không nhìn thấy, vẫn tiếp tục nghiên cứu địa thế trên bàn địa hình.
Trăng sáng trên bầu trời, Phó Lưu Cảnh ngồi bên tường thành, một tay cầm hũ rượu, làn gió đêm nhẹ nhàng thổi bay vạt áo của hắn.
Hắn ngồi một lúc lâu, nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân đều sẽ giả vờ vô ý quay đầu lại, không thấy được người muốn gặp, khóe miệng nhếch lên một chút, tự giễu mà quay đi tiếp tục uống rượu một mình.
Khi Trường Lăng đi tới sau lưng hắn, hũ rượu của hắn đã trống rỗng rồi, nàng thay lên một thân khải giáp, bên hông đeo trường kiếm, mặt nạ màu bạc dưới ánh trăng lộ ra anh khí bức người, "Ta đi rồi, ngươi ở lại Thái Hưng chờ ta trở về."