Trường Lăng

Chương 20

Trường Lăng lớn tới nhường này, những lời tương tự đã nói không biết bao nhiêu lần với người khác, nhưng lại là lần đầu nghe người khác nói như vậy với nàng, mà đối phương còn là một đứa trẻ, quả nhiên là sống lâu chuyện hiếm lạ cổ quái gì cũng có thể gặp.

"Không sai, ta là nữ tử, ngươi không nhẫn tâm xuống tay được," Nàng hơi khom lưng, "Nhưng ta không hiểu, người nhà ngươi vì sao lại nhẫn tâm như vậy, để một đứa trẻ bệnh tật như ngươi phải trả giá bằng việc hi sinh chính mình để đạt được lợi ích của họ."

"Ngươi muốn nhân cơ hội gây chia rẽ, khiến ta quay về đối phó với bọn họ?" Vương Tuần cười lạnh một tiếng, "Quên chuyện đấy đi, ta bệnh tật từ nhỏ, sống không quá mười tuổi, vốn chính là một người sắp chết, nói gì tới hi sinh?"

Đáy mắt Trường Lăng chợt lóe.

Hạ gia trăm năm cơ nghiệp, các chi trong gia tộc phân chia vô cùng phức tạp, nhất thời nàng cũng không thể đoán ra được thân phận thực sự của đứa trẻ này. Nhưng hắn tuổi còn nhỏ đã có cam đảm cùng quyết đoán như vậy, người chủ quản của Hạ gia càng không nên để hắn đi mạo hiểm mới đúng, trừ phi bọn họ có kiêng dè gì đó đối với hắn, đồng thời nắm chắc số mệnh của hắn, mới ép buộc đứa trẻ này phải đâm đầu vào chỗ chết.

Bệnh tật? Nếu quả thật sống không được bao lâu, thì có cái gì đáng để phải kiêng dè?

Trường Lăng duỗi ngón tay điểm vào huyệt đạo của hắn, đỡ hắn ngồi xếp bằng xuống, Vương Tuần theo bản năng muốn né tránh, nhưng một chút cũng không nhúc nhích được, thấy nàng nhấn vào mạch môn trên cổ tay, còn tưởng rằng muốn dùng cực hình với mình, bất chợt lại có một luồng khí ấm áp nhu hòa từ mạch môn truyền tới, rất nhanh tràn ra khắp cơ thể, thân thể không còn lạnh nữa, phần khí ứ đọng trong l*иg ngực cũng thông thuận hơn rất nhiều.

Trường Lăng buông tay Vương Tuần ra, hơi suy tư một chút, dường như đã có quyết định, lập tức liền điểm vào mấy đại huyệt khắp người hắn, cổ tay phải xoay một cái, lấy lòng bàn tay chạm lưng hắn, từ từ vận chuyển chân khí. Không quá nửa nén nhang, trên trán Vương Tuần đã lấm tấm mồ hôi, từng luồng khói xanh bốc lên từ đỉnh đầu hắn, hắn có thể cảm nhận được chân khí mạnh mẽ trong tứ chi bách hải của mình, lại qua một lúc lâu, Trường Lăng mới dừng lại, ra tay giải huyệt.

Vương Tuần bỗng mở mắt ra, thở hổn hển mấy hơi, những năm này hắn chịu đủ ốm đau dằn vặt, cho dù trong mơ cũng không tránh khỏi cảm giác ớn lạnh, nhưng thời khắc này dường như hết thảy đều biến mất không còn tăm tích, đã rất lâu rất lâu không được hô hấp khoan khoái như vậy, lại khiến hắn có chút không biết phải làm sao.

"Con người có lục phủ ngũ tạng mười hai chân kinh kỳ kinh bát mạch, sở dĩ trời sinh bệnh tật, không nằm ngoài mấy nguyên nhân đó. Ta vừa mới thăm dò mạch tượng của ngươi thì thấy hình như có ngưng trệ, nên đã thử xem liệu có thể khai thông nó hay không," Trường Lăng ngồi bên mỏm đá, gõ gõ đầu gối, "Xem nào, ngươi không chỉ bị tắc nghẽn thủ tam âm kinh, thủ thiếu dương kinh, ngay cả mạch đốc nhị và mạch dương duy cũng đều bị ứ khí gây trở ngại, cứ như vậy lâu ngày tự nhiên sẽ sinh bệnh. Có điều, ta đã đả thông thủ tam âm kinh của ngươi, chứng phong hàn của ngươi có thể tự chữa khỏi, không cần lo lắng vì nó mà mất mạng."