Trường Lăng

Chương 17

Nàng nhìn không hiểu, nhìn không thấu, nhưng lại nghe hắn nói muốn đồng sinh cộng tử với mình.

Nàng vén trường bào, quỳ xuống nói:

"Hôm nay, ta Việt Trường Lăng cùng với Phó Lưu Cảnh kết thành huynh đệ, sinh tử cùng nương, cát hung cùng cứu, trời đất làm chứng, soi sáng lòng này, nếu như làm trái, người đời bất dung."

Tà dương đỏ như máu, khắp núi nhuốm màu vàng như khoác lên một tầng cánh ve mỏng, lời thề của hai người phiêu dạt trên bầu trời dốc Thập Tự, nhưng lại không biết rằng, thiên địa này, là mơ hay là tỉnh, có thực sự cảm nhận được hay không.

Màn trời đầy sao, tựa như vô số hạt châu bạc, rải rác trên mâm ngọc màu đen như mực.

Sau khi họ quay trở về, Phó Lưu Cảnh vội vàng đi sắc thuốc giải cho Việt Trường Thịnh uống, Trường Lăng canh giữ bên giường huynh trưởng, không biết thϊếp đi từ lúc nào, chờ đến khi sắc trời khẽ hửng, nàng mơ màng mở mắt, liền phát hiện Việt Trường Thịnh dựa người trên gối, nhìn mình khẽ mỉm cười.

Độc của cỏ Li khô đã được giải, mọi người đều như trút được gánh nặng.

Trường Lăng sợ Trường Thịnh lo lắng, vẫn chưa nói ra chuyện cổ trùng, mấy ngày nay Phó Lưu Cảnh bận rộn chăm sóc bệnh tình, cùng vào cùng ra với Trường Lăng, cũng không ai cảm thấy có điều gì không đúng. Trái lại Việt Trường Thịnh lại rất thận trọng, cảm giác có gì đó cổ quái không nói ra được giữa hai người bọn họ, đợi Phó Lưu Cảnh ngủ say, liền kéo Trường Lăng ra hỏi rõ một phen, mới biết được đầu đuôi sự việc, khó tránh khỏi khϊếp sợ không thôi.

Duy chỉ có ở bên cạnh Trường Thịnh, Trường Lăng mới cởi bỏ được lớp ngụy trang, bộc lộ ra chút ít thái độ nghịch ngợm, nàng le lưỡi nói:

"Phó Lưu Cảnh đã tra sách rồi, thực ra cũng không nguy hiểm như vậy, cổ trùng này tách ra chỉ một hai ngày, sẽ không có trở ngại gì quá lớn. Đại ca không phải luôn tán thưởng hắn đấy sao? Có thể giữ hắn lại hiến kế vì Việt gia, đến lúc ấy còn lo gì đại nghiệp không thành?"

"Ta không nói cái này." Trường Thịnh thở dài nói: "Hai năm trước, Phó Lưu Cảnh bị cao thủ đánh trọng thương trong rừng trúc, là một vị cô nương đã cứu hắn, hơn một năm nay, hắn vì muốn tìm cô nương đó mà mang bức họa của nàng đi khắp Giang Nam, chuyện này có ai mà không biết?"

Hắn thấy sắc mặt Trường Lăng ảm đạm, liền hỏi: "Chuyện đã đến nước này, tại sao muội không nói cho hắn biết người giúp hắn thoát chết chính là..."

"Đối với hắn mà nói, người cứu tính mạng của hắn, là một vị cô nương hoa dung nguyệt mạo," Trường Lăng lắc lắc đầu, "Không phải ta."

"Muội muội..."

Trường Lăng tháo mặt nạ màu bạc của mình xuống, ấn ký nơi khóe mắt tựa như ngọn lửa, "Nói với hắn cái gì? Nói với hắn cô nương đó căn bản đã dịch dung, bóc đi lớp da người chính là bộ dạng như thế này hay sao?"

Trường Thịnh nắm lấy bả vai của nàng, nói:

"Trường Lăng, muội nghĩ như vậy, không những xem nhẹ bản thân muội, mà còn xem nhẹ hắn."

Thấy Trường Lăng rũ mắt không nói, Trường Thịnh nghiêng đầu vò rối mái tóc của nàng, "Phải, muội muội của ta chính là Việt Trường Lăng bướng bỉnh khó thuần phục, sao có thể dễ dàng buông bỏ tư thái, đi nhớ nhung mấy chuyện tình ái cho được?"

Trường Lăng tức giận gạt tay của Trường Thịnh:

"Đại ca."

"Đừng trốn tránh." Trường Thịnh khẽ cười nói: "Trên đời có quá nhiều chuyện đáng tiếc, lúc có thể nói thì nên nói, đừng đợi đến lúc muốn nói cũng không nói được, lại hối hận."