Trường Lăng

Chương 15

Lời nói của Phó Lưu Cảnh khiến cho đáy lòng Trường Lăng dâng lên một cơn hoảng loạn, "Ý của ngươi là, sau này trong hai chúng ta nếu có một người chết đi, thì người kia cũng không thể sống nổi?"

Phó Lưu Cảnh suy sụp xoắn tóc chính mình, "Ngươi đoán xem?"

Tuy rằng nàng xưa nay trầm tĩnh, nhưng lại không biết làm thế nào để ứng phó với tình cảnh trước mắt, " Cái ‘phạm vi nhất định’ kia là khoảng bao nhiêu?"

"Ta đâu biết?" Phó Lưu Cảnh thả tay xuống, "Trong sách nói là khoảng chừng trăm trượng, nhưng ngay cả khi thực sự có người từng trúng phải loại cổ trùng này, chắc chắn từ đây họ không thể tách rời, có ai lại đi lấy tính mạng của chính mình ra để thử nghiệm xem rốt cuộc hai con trùng này yêu nhau sâu đậm bao nhiêu?"

Trường Lăng biết những lời hắn nói không sai, trên thực tế, nếu như có người bị loại trùng này cắn phải, về căn bản sẽ chẳng có ai chịu lấy máu của chính mình ra để dụ cổ trùng. Nhưng Phó Lưu Cảnh lại làm được điều đó, một kẻ tham sống sợ chết chỉ muốn tiêu dao cả đời bởi vì cứu nàng lại làm như vậy, Trường Lăng bỗng nhiên cảm thấy, dường như nàng chưa từng thực sự hiểu về hắn.

Phó Lưu Cảnh thở dài lia lịa, lẩm bẩm tự nói:

"Dù sao ngươi cũng chinh chiến quanh năm, chung quy một ngày nào đó sẽ phải chết trên sa trường, ta thì lại khác, ta đã lập chí phải đi hết giang sơn tươi đẹp nhìn ngắm mĩ nhân khắp thiên hạ, giờ thì hay rồi, sau này ngươi tiên phong ra trận gϊếŧ địch, ta phải theo sát ngươi nếu cách vượt quá trăm trượng ta liền chết; ngươi đi trinh thám tình hình quân địch vượt nóc băng tường, ta ở dưới mái hiên phải chạy theo ngươi…"

"Vậy tại sao ngươi lại cứu ta?"

Phó Lưu Cảnh không ngờ tới nàng sẽ chất vấn như vậy, "..."

"Ngươi biết rõ đặc tính của loại cổ trùng này, vừa rồi lúc cứu ta đáng ra phải suy xét kỹ lưỡng, bây giờ hối hận thì có ích gì?"

Phó Lưu Cảnh lắp ba lắp bắp nói:

"Ta, ta không muốn thấy ngươi tự hại chính mình…"

"Ta có cánh tay phải hay không, thì liên quan gì tới ngươi?" Trường Lăng nghĩ mãi không ra, "Phó công tử, xưa nay trong mắt ngươi không có công danh lợi lộc, cũng chẳng thấy quan tâm tới nhân dân bách tính, hà cớ gì phải vì một cánh tay phải, mà tự cắt đứt tiền đồ?"

Phó Lưu Cảnh sững sờ một hồi, gãi gãi đầu, hàm hồ nói:

"À... Quan hệ giữa ngươi và ta tuy rằng bình thường, nhưng suy cho cùng cũng đã quen biết được mấy năm, mặc dù ngươi vẫn luôn cưỡng ép bắt ta về quân doanh, nhưng cũng xem như bảo vệ ta chu toàn... Con người của ta ấy mà, trí tuệ tuy có, tướng mạo tuy đẹp, bằng hữu tuy nhiều, nhưng mà..."

"Nhưng?"

Hắn vỗ đầu một cái, "Cũng có lúc hồ đồ á! Nếu cho ta thêm một chút thời gian để cân nhắc, ta chắc chắn sẽ không bao giờ làm chuyện ngu ngốc này đâu!"

Phó Lưu Cảnh nói xong những lời này, đã chuẩn bị sẵn để hứng chịu một cú đấm, nhưng hắn vừa liếc mắt nhìn về phía Trường Lăng, liền thấy nàng đang chăm chú nhìn mình, như thể đang đợi một câu trả lời nghiêm túc. Nàng trông qua tuy rằng bá đạo, nhưng đôi mắt lại sáng trong như tuyết, loại cảm giác đầy mâu thuẫn này kết hợp trong cùng một con người, khiến cho đáy lòng hắn dâng lên sự hoảng loạn không sao giải thích được, lời phía sau trái lại có chút khó nói.