Sau khi nàng để lại câu nói này, cả người liền biến mất trong nháy mắt, Vương Tuần cảm thán khinh công này đã sắp đạt tới cảnh giới tan biến trong không khí, hắn mơ mơ màng màng sờ lên trán, nếu không phải mái tóc vẫn còn ươn ướt, hắn tựa hồ vẫn cho rằng đây chỉ là ảo giác.
Chờ Trường Lăng vội vã trở về doanh trại, binh sĩ canh gác đã thay ca một lượt, quân đội đã tập hợp xong, chỉ chờ phát động là chiến đấu, nàng dự đoán không sai, quả nhiên quân Mạc Bắc muốn tập kích nhân lúc nửa đêm không phòng bị.
Mấy viên đại tướng trong quân đã yên lặng chờ đợi bên trong lều, Trường Lăng sải bước tiến vào, Trường Thịnh liếc thấy tóc nàng mang theo hơi nước, liền hỏi:
"Đi đâu vậy?"
"Có chút việc." Trường Lăng bước tới bên cạnh hắn, "Địch bao nhiêu người?"
"Ước chừng hai vạn, đám người này tới từ phía đông, không phải quân tiên phong đánh với chúng ta đợt trước, nhanh nhất là giờ Dần sẽ tới cửa ải Dương Môn."
Trường Lăng hơi giật mình, chỉ có hai vạn binh mã chắc chắn không thể công phá được thành, bọn chúng vẫn dám nhân lúc trời tối mà vượt biên, không biết là có dụng ý gì. Trường Thịnh chỉ vào bản đồ phía sau, "Nếu bọn chúng tới để tụ họp với quân tiên phong Mạc Bắc, chúng ta phải đi trước một bước, cửa ải Gia Cốc nằm giữa hai mặt núi Lâm này, chỉ cần quân ta tới mai phục trước giờ Sửu đêm nay, nhất định có thể tóm gọn được bọn chúng."
Thẩm Diệu nói:
"Chi bằng để cho Thẩm mỗ dẫn quân Thẩm gia đi trước thăm dò, cho dù quân địch có xảo trá, Việt huynh vẫn có thể ra tay ứng đối, được không?"
Trường Thịnh lắc đầu:
"Thẩm minh chủ lần đầu tới Thái Hưng, không quen thuộc địa thế nơi này, ta không thể để cho quân Thẩm gia đâm đầu vào nơi nguy hiểm được."
Lúc này, bỗng có người vội vàng bước vào trong lều, đón lấy tách trà trên bàn trút một hơi vào miệng, dùng ánh mắt không biết phải nói gì quét qua mọi người một vòng, "Ngay cả quân địch là ai cũng không rõ ràng mà đã bắt đầu bày binh bố trận, ta cũng phục các ngươi."
Người này huênh hoang tự đại, ngay cả Việt Trường Thịnh cũng không để vào trong mắt, không phải Phó Lưu Cảnh thì còn có thể là ai.
Trường Thịnh không mấy bận tâm, "Không biết lời này của tiên sinh có ý gì, chẳng lẽ đội thiết kỵ này không phải là quân Nhạn?"
Phó Lưu Cảnh nói:
"Ta vừa nghe liền cảm thấy... Chậc, đêm nay sương giăng dày đặc ngoài trăm mét, đến bóng người cũng nhìn không thấy, lính canh báo tin lại có thể tính ra được nhân số quân địch từ rất xa bên ngoài cửa ải biên giới, chẳng phải là chuyện rất khó tưởng tượng?"
Được hắn nhắc nhở, ai nấy cũng đều cảm thấy rất có lý, Thẩm Diệu nhíu mày hỏi:
"Những lời lính canh nói là giả?"
Phó Lưu Cảnh đảo tròng mắt, "Một người hai người thì có khả năng là gián điệp của quân địch, nhưng nếu như cả một tốp lính gác đều tạo phản thì Việt đại công tử làm người cũng thật sự quá thất bại? Ta đã hỏi kỹ rồi, tuy rằng bọn họ quả thực nhìn thấy quân địch mặc áo giáp của Mạc Bắc, tuy rằng giáp đen như hũ nút trong đêm tối nhìn không rõ, nhưng mà…" Hắn cố ý ngừng lại một chút, nắm tay gõ lên mặt bàn, "Bọn chúng đều cưỡi bạch mã. Bạch mã, tạm chưa nhắc tới Nhạn quốc tôn sùng màu đen, người bình thường đầu óc không úng nước thì làm gì có chuyện ban đêm tiến quân lại đi cưỡi bạch mã, khiến cho người khác chú ý, thôi được rồi, ngay cả khi não bọn chúng bị úng nước, cũng làm sao kiếm ra được nhiều bạch mã đến vậy?"