Bốn năm trước, khắp các con đường ở Hàng Châu, mọi người lúc rảnh rỗi đều bàn tán hăng say về một chuyện, chính là công tử của Mã Thái Thú bức hôn với tiểu thư nhà họ Chúc, chia cách một đôi tình nhân, tân nương ngày đó đã chết trước mộ người mình yêu. Thậm chí, có người còn nói tận mắt chứng kiến vị tiểu thư này nhảy xuống mồ, cùng người yêu hóa thành bướm mà bay đi.
Nhưng chuyện có xôn xao như thế nào thì cũng không liên quan đến bản thân, không quá hai ba tháng nữa cũng lắng xuống thôi.
Trong miệng họ có chuyện ác gì mà không làm, Mã công tử làm mưa làm gió ngày đó nghe nói hôm đó liền lâm bệnh nặng, nằm liệt trên giường nhiều ngày….
Mã Thái Thú lòng nóng như lửa đốt, mời nhiều đại phu giỏi nhưng bệnh của Mã công tử vẫn không chuyển biến.
Ông ấy vốn không tin vào những thứ ma quỷ này, nhưng hôm nay bất đắc dĩ phải phó thác cho Thần linh và Phật tổ, tìm người xem bát tự của các cô nương đã đến tuổi kêt hôn ở Hàng Châu, để kết hôn với con trai của ông ta.
Vừa khéo bát tự của một cô nương cùng ngũ hành của Mã Văn Tài lại hòa hợp với nhau, cực kỳ phù hợp, nói không chừng có thể giúp ích cho bệnh của hắn ta.
Mã Thái Thú cũng từng nghe qua từ những người dân ngoài chợ rằng có những người bệnh lâu năm không khỏi thông qua việc xung hỉ mà tăng dương khí, cải thiện vận may một số việc, hắn có bệnh thì vái tứ phương, hiện nay Lục gia như cọng rơm cứu mạng cuối cùng, chỉ cần con trai hắn có một tia hy vọng, hắn đều nguyện ý mà làm.
Lục gia không có ai làm quan, xuất thân đều là dân thường, nhiều đời làm nghề y, đến Lục gia đời trước mới bắt đầu buôn bán dược liệu, rồi mở được một số hiệu thuốc trong thành.
Mã Thái Thú mặc dù coi thường Lục gia không tiền không thế, không nghĩ đến ông ta không chê nhà họ trèo cao, Lục gia vậy mà dám từ chối một Quận trưởng đích thân tới cửa cầu thân, hắn lộ vẻ không vui, phất tay áo nói:
“Các người cho là sính lễ quá ít sao?”
“Mã đại nhân nói quá lời rồi, chúng tôi lại không phải bán con gái, làm sao có thể so đo với những thứ ngoài thân này”
“Cha”
Mã Thái thú theo tiếng mà quay lại, thấy một tiểu cô nương, nghĩ ngay đây là Lục cô nương rồi.
Lục Trăn đến gần hành lễ với Mã Thái Thú và phụ thân.
“Ta đồng ý”.
“Cái gì?” Lục lão gia mở to hai mắt nhìn con gái mình.
Nàng nhìn vào mắt phụ thân, nghiêm túc nói từng từ từng chữ: “Cha, con đồng ý gả cho Mã công tử”