Thính Thần

Chương 33: Lúc đi hết mình lúc về hết hồn

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Lăng

Khi quay về khách sạn đã gần 8 giờ, bởi vì hai người còn dạo qua trung tâm thương mại gần đó, Cố Trọng mua vài món đồ chơi cho Sếp Tổng, còn mua thêm một đôi giày khá xinh.

Mới vừa vào phòng, Lâm Thương Từ đã nói Cố Trọng uống thuốc trị cảm và đi tắm nước nóng, cô thấy bình nước đã hết nên xách bình xuống lầu thêm nước, sau đó về phòng mình chờ khoảng mười mấy phút, đoán chừng Cố Trọng đã tắm xong nên lại xách bình nước đi gõ cửa phòng cô ấy.

Thế nhưng Cố Trọng không mở cửa, cô đứng ngoài đợi thêm năm phút rồi gõ lại lần nữa.

"Vẫn không mở cửa?" Cô hơi khó hiểu, tuy thuốc cảm sẽ khiến người dùng cảm thấy buồn ngủ, nhưng lúc này hẳn Cố Trọng mới tắm ra và tóc cũng chưa khô, sao lại ngủ được?

Một chuyện mà cô quên lãng bấy lâu đột nhiên hiện lên trong trí nhớ, trước khi chuyện vòng tuần hoàn xảy ra, đó là việc Đường Nhứ đã bị Kim Chính Hạo quấy rối ở trong phòng khách sạn. Sau khi vòng tuần hoàn xuất hiện, cô chưa bao giờ quên nhắc nhở Đường Nhứ, nên cô ấy luôn có thể tránh được việc Kim Chính Hạo xông vào phòng khách sạn

Lúc này điện thoại cô rung lên, cô quen tay bật chế độ rung mọi lúc mọi nơi, thật bất ngờ khi người gọi là Cố Trọng. Cô bắt máy, đặt điện thoại lên tai.

"Có chuyện gì chúng ta có thể ngồi xuống từ từ nói, được không?" Giọng Cố Trọng có phần run rẩy, cô ấy cực lực kiềm chế sự sợ hãi nên khi nói vẫn rất dịu dàng.

"Thật không?" Là tiếng của một người đàn ông, hơi trầm khàn.

Lâm Thương Từ lập tức nhớ ra mình đã nghe thấy giọng nói giống hệt ở đâu, cô cúp máy, đặt bình nước xuống dưới đất rồi chạy xuống lầu. Tình cờ giám đốc khách sạn đang nói chuyện với nhân viên dưới quầy, cô kể lại sự việc cho đối phương nghe, giám đốc vội gọi hai bảo vệ đến, mang theo thẻ phòng dự phòng đi lên cùng Lâm Thương Từ.

Giám đốc quẹt thẻ, Lâm Thương Từ là người bước vào đầu tiên, cô thấy Cố Trọng đang ngồi ở mép giường, có một người đàn ông đứng đối diện cô ấy. Đối phương vừa nghe tiếng mở cửa lập tức xoay người, đặt con dao lên cổ Cố Trọng.

"Không được đến đây!"

Cố Trọng thấy Lâm Thương Từ, trong lòng thoáng thả lỏng, đầu cô ấy thật sự rất đau nhức, có lẽ là do bị cảm, hơn nữa sau khi uống thuốc và tắm nước nóng xong cả người đều đau nhức không cử động nổi, chỉ có thể án binh bất động chờ người đến cứu.

"Anh là Tay Nải ở sân bay đúng không? Không phải anh nói anh yêu cô ấy sao?" Lâm Thương Từ đặt tay ra sau lưng vẫy tay với giám đốc, ra hiệu cho anh ta gọi cảnh sát.

"Đúng vậy, tôi yêu em ấy, yêu suốt mười năm! Nhưng em ấy càng ngày càng cách xa tôi, em ấy không còn thuộc về một mình tôi." Cảm xúc của người đàn ông kích động, không cầm chắc con dao trong tay.

Cố Trọng nuốt khan, lặng lẽ dịch ra sau, rời xa con dao.

"Chẳng lẽ chỉ mỗi anh thích cô ấy? Rất nhiều người thích cô ấy, tôi cũng thích cô ấy, nhưng vì sao cô lại phải thuộc về mỗi mình anh? Anh là người hâm mộ, không phải người yêu cô ấy." Lâm Thương Từ vô thức mím chặt môi, ngay sau đó tiếp tục nói: "Nếu có bản lĩnh thì bây giờ anh lấy hoa tươi và nhẫn cầu hôn cô ấy đi, chứ không phải là cầm dao ép cô ấy yêu anh đâu."

"Em ấy sẽ không đồng ý, chắc chắn sẽ không đồng ý." Trạng thái tinh thần của người đàn ông có vẻ không ổn, và cách anh ta lẩm bẩm cũng rất bất thường.

Cố Trọng biết Lâm Thương Từ suy nghĩ gì, vậy nên cô ấy cũng nói tiếp lời cô nói: "Anh Lưu, hiện giờ tôi đã biết anh yêu tôi, nhưng tôi là một người phụ nữ, anh không quỳ gối, cũng không chính thức ngỏ lời, thế sao anh biết tôi chắc chắn sẽ không đồng ý?"

"Anh nói anh yêu tôi mười năm, vậy sao anh biết suốt mười năm đó tôi không để ý đến anh? Trước kia khi tôi còn có rất ít fans, anh đã bắt đầu đi đón tôi ở sân bay, tôi thường xuyên nhận được tin nhắn của anh, tất cả tôi đều biết. Cảm ơn anh đã thích tôi mười năm, tôi rất cảm động."

Khi Cố Trọng nói chuyện rất dịu dàng, lời nói của cô ấy rất có sức thuyết phục, trong khoảnh khắc Lâm Thương Từ đột nhiên cảm thấy có lẽ cô ấy thật sự nhận ra fans nam trước mắt, gặp anh ta mười năm, cũng nhớ anh ta mười năm.

Khi người đàn ông nghe thấy mình đã được chú ý từ lâu, không khỏi phấn khích trong lòng, không để ý xung quanh. Nhân lúc Cố Trọng thành công thu hút sự chú ý của anh ta, Lâm Thương Từ lặng lẽ tiếp cận anh ta, hai người bảo vệ cũng rất phối hợp, chuẩn bị hạ gục người đàn ông.

Bất ngờ từ xa có tiếng còi cảnh sát, người đàn ông định thần lại và ý thức được bọn họ chỉ đang lừa anh ta, bèn giơ con dao trong tay lên định vung xuống. Dưới tình thế cấp bách, Lâm Thương Từ vội xông lên tóm lấy tay người đàn ông, sau đó hai người lảo đảo ngã về phía bàn trang điểm, bảo vệ không lấy được con dao trong tay anh ta. Người đàn ông đưa chân đá bảo vệ, còn Lâm Thương Từ nắm chặt cổ tay anh ta, đối phương điên cuồng la hét, giám đốc cũng chạy đến hỗ trợ. Cuối cùng cũng đè được người đàn ông xuống đất, con dao cũng bị Lâm Thương Từ đá ra xa.

Việc đầu tiên Lâm Thương Từ làm là kiểm tra Cố Trọng, cẩn thận xem xét cô ấy từ trên xuống dưới, xem có bị thương chỗ nào không. Cảm xúc kìm nén của Cố Trọng rốt cuộc cũng được giải phóng, cô ấy ôm Lâm Thương Từ khóc nấc lên, đôi môi khép mở nói gì đó nhưng Lâm Thương Từ không nghe được cô ấy đang nói cái gì.

Cô chỉ biết vỗ nhẹ vào lưng Cố Trọng an ủi cô ấy, khẽ nói: "Không sao rồi."

Cảnh sát đến và bắt người đàn ông tại chỗ, khi anh ta bị bắt vẫn hét lớn: "Anh yêu em, Cố Trọng!"

Những vị khách phòng khác đang vây quanh vì nghe xôn xao, nghe người đàn ông hét lên như vậy thì tất cả đều biết đương sự là Cố Trọng.

Cố Trọng buông Lâm Thương Từ ra, cô ấy vô thức đưa tay trái nắm tay cô, lại cảm thấy hơi ẩm ướt, mở lòng bàn tay ra xem mới phát hiện Lâm Thương Từ đổ máu. Lâm Thương Từ mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu đen, chiếc áo bị rách toạc một lỗ lớn.

Lúc này Lâm Thương Từ mới thấy đau, cô cau mày cắn môi dưới, trên trán đổ từng giọt mồ hôi.

Cảnh sát thấy đã khuya nên yêu cầu ngày mai các cô đến tường trình vụ việc, giám đốc lấy xe khách sạn đưa hai người đến bệnh viện.

Tuy nhiên, Lâm Thương Từ lại nói với Cố Trọng: "Cô ở trong phòng chờ tôi về, nhớ sấy khô tóc không bệnh nặng hơn đó." Giám đốc lấy một chiếc khăn để Lâm Thương Từ che miệng vết thương, Lâm Thương Từ liên tục bịt chặt.

"Không được, tôi phải đi với cô." Thái Độ Cố Trọng rất cứng rắn, hiện giờ cô ấy không hề thấy mệt, cả đầu chỉ nghĩ đến vết thương của Lâm Thương Từ.

Bởi vì Cố Trọng kiên quyết đi cùng nên Lâm Thương Từ chỉ đành mặc cô ấy đi theo, giám đốc đã nghĩ đủ mọi phương án giải quyết, cả đoạn đường liên tục giải thích với hai người, trong lời nói luôn ám chỉ không muốn Cố Trọng làm lớn chuyện. Cố Trọng vì ngại bản thân là nghệ sĩ nên cũng không trực tiếp bảo anh ta ngậm miệng, cô ấy giữ chặt vết thương của Lâm Thương Từ, khăn lông nhiễm máu ướt đẫm, cô ấy liên tục cau mày, biểu cảm bất mãn không buồn giấu diếm.

Lâm Thương Từ suy nghĩ, cuối cùng vẫn an ủi: "Không sao đâu, đừng lo lắng."

"Sao cô không để hai người bảo vệ kia lên trước? Cô không biết đánh nhau mà còn dám giành giật con dao đó."

Cố Trọng vốn muốn trách móc Lâm Thương Từ, nhưng lại nghĩ người ta vì mình nên mới bị thương, thế là giọng điệu trở nên có phần hờn dỗi.

"Tôi không nghĩ nhiều như vậy, dù sao cô cũng không thể chết được."

Cố Trọng mà chết, cô dám chắc sáng mai khi tỉnh lại nhất định lại là ngày 24 tháng 7.

"Vậy nếu cô chết là chúng ta không bị lặp lại?"

"Không."

Cố Trọng còn chưa kịp hỏi cô trả lời như vậy nghĩa là gì thì đã đến bệnh viện, y tá nhìn sơ qua vết thương rồi cho Lâm Thương Từ ngồi xuống, sau đó gọi một bác sĩ thực tập đến.

Bác sĩ thực tập còn rất trẻ, nhìn chừng chỉ tầm hơn hai mươi tuổi, không chênh lệch mấy so với các cô. Cậu ta kéo ghế ngồi xuống kiểm tra miệng vết thương, sau đó hỏi thêm vài câu rồi nhờ y tá chuẩn bị dụng cụ khâu vết thương cho mình.

Lâm Thương Từ vừa nhìn thấy kim khâu và chỉ là toàn thân đã nổi da gà, cô thấy hơi sợ nên nghiêng đầu qua một bên không nhìn nữa.

Sau khi lau sạch máu trên tay, Cố Trọng mới có thể nhìn rõ vết thương dài khoảng năm sáu centimet, hơn nữa cũng khá sâu.

Lâm Thương Từ khá căng thẳng, Cố Trọng vô thức vỗ vai cô an ủi.

Tuy là đã được gây tê nhưng cô vẫn có thể cảm nhận kim khâu đâm qua thịt mình, cô cắn răng giả vờ không quan tâm nhưng động tác của vị bác sĩ thực tập này hơi mạnh, khiến cô không thể không để ý, muốn lén nhìn nhưng lại không dám.

Một lúc lâu sau, từ cổ họng khô khốc của cô đột nhiên phát ra một câu hỏi: "Cô nói cô đã chú ý gã đó mười năm, có thật không?"

Không biết tại sao nhưng cô rất muốn biết câu trả lời.

Cố Trọng cũng không dám nhìn mũi khâu, cô ấy cúi đầu nhìn vào đôi giày của mình, trả lời cô: "Thật, giống như những fans khác thôi, tôi nhận ra tất cả những người thường xuyên đến thăm tôi."

Khi Lâm Thương Từ cho rằng cô ấy đã trả lời hết, Cố Trọng lại bổ sung: 'Giống như những Tay Nải khác."

Như thể muốn nhấn mạnh điều gì đó, Lâm Thương Từ không nói nữa.

Sau rất nhiều nỗ lực, cuối cùng bác sĩ cũng khâu xong, bây giờ Lâm Thương Từ mới quay đầu thấy một "con rết" đang bò trên tay mình.

"Vết thương của cô chắc chắn sẽ để lại sẹo, sau này có thể tìm một cơ sở thẩm mỹ loại bỏ sẹo bằng tia laser hay gì đó." Bác sĩ thực tập dùng nhíp gặp một cục bông gòn thấm povidone chà quanh miệng vết thương, sau đó để y tá tiến hành băng bó.

"Nếu nói nặng cũng không nặng, nhưng nói không nặng thì nó vẫn tính là nặng, dù sao vẫn phải khâu lại mà đúng không? Tuy nhiên sau này cô có thể tự mình thay băng, mua băng gạc có thấm sẵn povidone, sau đó uống thuốc kháng sinh do bệnh viện kê đơn đúng theo hướng dẫn là được. Nếu miệng vết thương chảy dịch hoặc mủ, cô thấy không ổn hãy đến bệnh viện xem thử, đừng bao giờ tự mình làm bác sĩ, nếu bị nhiễm trùng là phải cắt bỏ đó, cô hiểu không?"

Lâm Thương Từ gật gật đầu, giám đốc đi theo hai người muốn đến quầy thanh toán. Cố Trọng ngăn anh ta lại, lấy một tấm thẻ từ trong túi áo, nói: "Quẹt thẻ của tôi."

Cô phải truy cứu trách nhiệm khách sạn này.

Hai người thanh toán và lấy thuốc, giám đốc chở hai người về lại khách sạn.

Trên đường quay về, anh ta lại bắt đầu nói: "Cố tiểu thư, tôi sẽ cho người dọn một phòng khác cho cô, đêm nay cô có thể qua đó ngủ."

"Không cần đâu, tôi ngủ chung với cô ấy là được rồi." Cố Trọng thẳng thắn từ chối sự sắp xếp của khách sạn, làm như vậy thì khi truy cứu không cần phải băn khoăn nhiều.

Nếu hiện tại nhận ý tốt của họ, sau này khi cô truy cứu lại bị đối phương nói là đã nhận được chỗ tốt còn quay lại truy cứu, thế sẽ không tốt lắm.

"Chuyện này tôi sẽ báo lại cho sếp của chúng tôi, cô ấy sẽ cử người liên lạc với khách sạn của các vị. Các vị cần phải nhanh chóng tìm hiểu vì sao người đàn ông kia lại lẻn vào phòng được, ngày mai chúng tôi sẽ tự đến đồn cảnh sát để tường trình vụ việc." Lâm Thương Từ đồng ý với cách làm của Cố Trọng.

Giám đốc thầm nghĩ thế là xong, nhưng vẫn đưa người về khách sạn an toàn. Lâm Thương Từ cùng Cố Trọng dọn đồ đạc trong căn phòng ban đầu, và chuyển hết tất cả qua phòng mình.

*****.

Cố Trọng vốn đang ngồi trên giường muốn chờ Lâm Thương Từ ra ngoài, mái tóc đang ướt cũng đã khô do bôn ba bên ngoài, bây giờ cả người thả lỏng lại cảm thấy mệt mỏi. Cô nghe tiếng máy sấy tóc phát ra từ phòng tắm, nhưng mí mắt không chống nổi đến khi máy sấy dừng lại, vậy nên khi Lâm Thương Từ sấy tóc đi ra đã thấy Cố Trọng nằm nghiêng ở trên giường ngủ say.

Cô khép hờ phòng tắm chỉ chừa một khe hở để ánh sáng lọt vào, rón ra rón rén lấy remote tăng nhiệt độ trong phòng, sau đó lại kéo chăn đắp thật kỹ cho Cố Trọng, lúc mày mới cẩn thận nằm xuống phần giường trống cạnh cô ấy.

Cả một ngày nay cô cũng rất mệt, lập tức ngủ say không buồn xem điện thoại.

*****

Sáng hôm sau, Lâm Thương Từ bị tiếng điện thoại rung đánh thức, người gọi là Diệp Tây Nhã. Cô quay đầu nhìn thấy Cố Trọng vẫn đang ngủ, bèn xuống giường ra ngoài phòng, mở cửa hé để nghe điện thoại.

"Thương Từ, rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì?" Giọng điệu Diệp Tây Nhã có phần lo lắng.

Lâm Thương Từ vỗ đầu, hôm qua cô quên báo cho cô ấy biết, "Tối hôm qua có một fans xông vào phòng Cố Trọng dùng dao tỏ tình."

Diệp Tây Nhã cứ nghĩ cô sẽ nói tiếp, ai ngờ Lâm Thương Từ đã nói xong, cô ấy lại hỏi: "Sau đó sao nữa?"

"Sau đó cảnh sát đến bắt gã đi, lát nữa tôi và Cố Trọng sẽ đến đồn cảnh sát một chuyện, bên phía khách sạn có lẽ cần cô tìm người xử lý." Lâm Thường Từ nhìn đồng hồ, chưa đến 10 giờ.

"Chuyện lớn như vậy cô phải báo sớm cho tôi chứ! Cô không biết sáng nay tôi dậy thấy hot search có tâm trạng thế nào đâu, Từ tổng cũng hoang mang!" Diệp Tây Nhã trách cứ xong, cũng không quên chuyện Lâm Thương Từ bị thương, ngữ điệu dịu lại, hỏi: "Còn vết thương của cô thế nào rồi, nghiêm trọng lắm không?"

"Không nặng, đi khâu rồi." Lâm Thương Từ nghe thấy trong phòng có tiếng động.

"Tôi sẽ dời chuyến bay của hai người lại hai tiếng, bên khách sạn tôi sẽ phụ trách, hai người giải quyết xong chuyện ở cảnh sát thì bay về."

"Được."

Cúp máy, cô vào lại phòng thấy Cố Trọng vẫn còn nhắm mắt nằm ở trên giường nhưng lại đặt điện thoại lên tai, xem ra cũng bị đánh thức.

"Được rồi, em biết rồi." Cố Trọng nói xong cúp điện thoại, cô ấy liếc nhìn Lâm Thương Từ, nói: "Từ tổng."

Lâm Thương Từ gật gật đầu, cô ngồi lại lên giường, kéo chăn phủ lên cặp chân láng mịn của mình, sau đó mở Weibo, quả nhiên nhìn thấy tên Cố Trọng trên hot search.

"Phòng khách sạn của Cố Trọng bị fans đột nhập!" Tiêu đề rõ ràng và ngắn gọn.

Lâm Thương Từ che mặt, vì cô thấy có một đoạn video do những vị khách khác của khách sạn chụp, quay lại cảnh cảnh sát áp giải người đàn ông rời đi, khuôn mặt của Cố Trọng và cô bi quay lại rất rõ, trên siêu thoại nổ tung, nhốn nháo yêu cầu khách sạn giải thích.

Mà người ban đầu đòi khách giải thích sau khi xem video xong, chỉ hỏi cô một câu: "Mặt cô bị lộ rồi, phải làm sao đây."

—--

Cố Trọng: Chỉ giống như những fans khác thôi

Lâm Thương Từ: Đau quá, công việc này quá nguy hiểm, tôi muốn từ chức

Cố Trọng: Cái thứ đầu gỗ