Thính Thần

Chương 3: Lần thứ hai

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Lăng

Lâm Thương Từ có thói quen mang notebook theo bên mình, cô nghĩ về thế giới mà cô quan sát được, sau đó ghi chép lại mỗi một hành động, câu nói, bất kể là một con mèo hoang bên đường, hay là mọi người nói chuyện phiếm trong công viên đều không thoát khỏi ngòi bút của cô.

Vậy nên người ngoài đôi khi sẽ cảm thấy cô hơi ngốc, nhưng thật ra suy nghĩ trong cô tựa như gió bão, tất cả mọi khả năng và điều bất khả thi đều bị cơn bão quét qua, cuối cùng trở thành từng mảnh linh cảm dưới ngòi bút của cô.

Hiện tại, cuốn notebook ghi lại linh cảm này lại bị cô ghi đầy mọi chuyện sẽ xảy ra trong một tháng tới.

Cô chọc chọc đầu bút vào cuối dòng chữ, mãi đến chuyện cuối cùng trước khi cô quay ngược thời gian.

Tiệc mừng công của [Phong hoa].

Cô không chắc là do những sự kiện trong một tháng này đã tích lũy đến một mức độ nào đó dẫn đến việc quay ngược lại, hay là do đã xảy ra một sự kiện đặc biệt quan trọng nên mới dẫn đến quay về.

Vậy nên trong vòng một tháng này, cô sẽ nghiêm túc tuân thủ, lặp lại toàn bộ cuộc sống sinh hoạt thường ngày trước khi quay ngược, tìm cơ hội quay lại.

Nhưng thành thật mà nói, việc này rất nhàm chán. Bởi vì đã biết trước mọi chuyện sẽ xảy ra, cho nên cô gần như không có chờ mong gì trong sinh hoạt, đối với một người có nghề nghiệp dựa vào cảm hứng để sống thì đây tuyệt đối là một trí mạng.

Ngay cả hai người thân thiết với cô nhất là Phòng Giai Nhuế và Đường Nhứ đều nhận ra gần đây Lâm Thương Từ có sự khác thường. Cả người như một bông hoa héo, tuy trước kia cũng không phải là một bông hoa rực rỡ gì cho cam, nhưng ít nhiều vẫn còn sống. Bây giờ nhìn qua héo úa không khác gì đã chết.

"Gần đây em sao thế, có tâm sự gì kể cô nghe, đừng giấu trong lòng dễ sinh bệnh." Phòng Giai Nhuế bất giác cau mày.

"Cô để em tâm sự với cô trước mặt nhiều người thế này sao?" Lâm Thương Từ nhìn dòng người qua lại.

Các cô hiện đang ở hội trường tiệc mừng công [Phong hoa].

"Ban công? Ban công ít người." Đường Nhứ kiến nghị với Phòng Giai Nhuế, sau đó lại tập trung cúi đầu trả lời tin nhắn công việc.

Lâm Thương Từ chợt nghĩ, trong một tháng này cô đã nghiêm túc thực hiện hết thảy, đi đến tất cả những nơi phải đến, ăn hết những món cần ăn. Hôm nay là ngày cuối cùng, cô không biết liệu ngày mai sẽ là 27 tháng 8 hay vẫn là 24 tháng 7? Nói thật, đây là ngày mà cô chờ mong nhất trong suốt một tháng này.

Liệu cô nên nghiêm khắc làm theo, hay cần phải tạo ra chút khác biệt? Dựa vào kinh nghiệm viết kịch bản nhiều năm của cô, nếu tuân thủ nghiêm ngặt, kết quả sẽ không khác gì ban đầu. Có lẽ nếu bây giờ cô có hành động khác, vậy ngày mai sẽ trở thành ngày 27.

Vì vậy cô gật gật đầu, cùng Phòng Giai Nhuế ra ngoài ban công.

Hội trường tổ chức buổi tiệc ở tầng 4, đằng sau là tiếng ồn ào cười nói, cơn gió nóng tối nay đã thổi đi một phần âm thanh chưa kịp truyền đến.

"Nói đi, em làm sao vậy?" Phòng Giai Nhuế nghiêng người dựa vào lan can nhìn cô.

"Em mơ một giấc mơ." Lâm Thương Từ cũng không dám nói thẳng.

Quay ngược thời gian là cái quái gì? Người bình thường sẽ tin sao?

"Cô có biết Déjà vu không? Đại loại là mọi việc đang xảy ra đều giống như đã từng trải qua trước đó?" Lâm Thương Từ thấp thỏm, thậm chí cũng không phát hiện mình nói chuyện không có đầu đuôi gì cả.

*Déjà vu: (, tiếng Pháp:; "đã từng thấy"), là một diễn tả cảm giác mà trong đó, một người cảm thấy như đã trải qua tình huống hiện tại trước đây (Wikipedia)

"Cho nên ý em là em gặp giấc mơ Déjà vu sao?" Phòng Giai Nhuế kết hợp suy nghĩ của cả hai xong cũng không phát hiện ra gì.

"Xem như là vậy, có cảm giác mọi việc xảy ra đều đã từng xuất hiện trong giấc mơ. Cho nên bây giờ em như đang lặp lại tất cả mọi hành động mình đã làm trong mơ." Cô nói giảm nói tránh, cũng không biết Phòng Giai Nhuế nghe có hiểu không nữa.

"Nếu nói về Déjà vu, có một cách giải thích rất khoa học, nhưng ngoài ra còn có một cách giải thích lãng mạn hợp với người như chúng ta hơn." Phòng Giai Nhuế chớp chớp mắt, nhấp một ngụm rượu rồi nói tiếp, "Đó là thế giới này có sự tuần hoàn lặp lại. Đôi khi bắt gặp một hành động hay hình ảnh nào đó lại có cảm giác quen thuộc, luôn cảm thấy giống như từng xảy ra. Là do khi thế giới được thiết lập lại, ký ức của con người không được xóa sạch, cảm giác quen thuộc đến từ việc những vụn ký ức còn sót lại quấy nhiễu."

"Nếu thế giới này có Thần Sáng Thế, vậy những vụn ký ức đó là món quà mà Người ban tặng cho chúng ta. Cho phép chúng ta ở trong một tiết điểm nào đó có thể tránh khỏi sai lầm, cho phép ta lựa chọn lại. Khắc phục những tiếc nuối do sai lầm trong quá khứ tạo thành."

"Đối với những người sống bằng ngòi bút như chúng ta mà nói, nó rất lãng mạn đúng không?"

Lâm Thương Từ mím môi, cô đáp: "Nhưng nó rất tẻ nhạt, không chút mong đợi."

"Nếu em vẫn cứ ngựa quen đường cũ, đương nhiên là sẽ tẻ nhạt. Thế nên dù là tiểu thuyết hay phim ảnh, lúc tác giả viết nhân vật chính quay về quá khứ đều không muốn họ lặp lại cuộc sống một cách đơn giản. Mà trong một khoảnh khắc nào đó, họ sẽ cho nhân vật chính đưa ra một lựa chọn hoàn toàn khác, sửa chữa lỗi lầm trong tương lai."

Lâm Thương Từ là một biên kịch, nhưng cô không nghĩ đến những chuyện đó. Cô chỉ nghĩ đơn giản là nếu bản thân phục chế hoàn mỹ, việc quay ngược thời gian này sẽ chỉ như một giấc mơ, thoát khỏi giấc mơ sẽ là ngày 27 tháng 8.

Sau khi tiếng "Bậc" vang lên Lâm Thương Từ vô thức thì thào: "Năm chai."

Đạo diễn liên tục khui năm chai rượu, sau đó hội trường vang lên tiếng hoan hô.

Phòng Giai Nhuế tinh mắt thấy một dáng người cao gầy đi về phía hai người, đối phương là nữ phụ số một trong [Phong hoa], Cố Trọng. Đúng lúc này, điện thoại Phòng Giai Nhuế vang lên, bà liếc xem tên người gọi, bà gật đầu chào hỏi với Cố Trọng rồi đi qua chỗ khác của ban công để nghe điện thoại.

Lâm Thường Từ nhướng mày nhìn bóng lưng Phòng Giai Nhuế, lẽ ra lúc này không nên có cuộc gọi này mới phải.

"Chào cô Lâm." Cố Trọng chào hỏi trước.

"Chào cô." Lâm Thương Từ gật đầu.

Lâm Thương Từ còn đang thắc mắc về cú điện thoại kia, không để ý đến Cố Trọng vẫn còn đứng đây.

Cố Trọng thấy đối phương không nói nữa, bèn chủ động khơi đề tài: "Cô Lâm không thích náo nhiệt sao?"

Lúc này Lâm Thương Từ mới lấy lại tinh thần, nhìn thẳng vào Cố Trọng, hỏi lại: "Sao cô biết tôi là Lâm Thương Từ?"

Cố Trọng ngẩn ra, đáp: "Vừa rồi cô cũng không phản bác không phải."

"À, cũng đúng." Lâm Thương Từ gật gật đầu.

Tối nay thời tiết hanh khô, nên Lâm Thương Từ lại tháo thêm một cúc áo, để gió lùa vào, làm khô cơ thể đổ mồ hôi.

Cố Trọng liếc nhìn, góc nhìn của cô không thấy được phong cảnh trong cổ áo, hơn nữa ngoài ban công không có đèn, chỉ có một chút ánh sáng hắt ra từ bên trong chiếu lên hai người tạo ra cái bóng mờ ảo.

"Cô Lâm không ưa náo nhiệt sao?" Cố Trọng hỏi lại lần nữa, bởi vì Lâm Thương Từ lại không để ý đến cô.

"Không hẳn là không thích, là do thấy hơi chán nên ra ngoài đây hóng gió." Rốt cuộc Lâm Thương Từ cũng xoay người dựa vào lan can.

Lúc này Cố Trọng có thể thấy khe ngực thấp thoáng trong cổ áo của cô ấy, nhưng lập tức rời mắt, nhìn thẳng vào đối phương.

Trong quá trình quay phim, biên kịch tiếp xúc nhiều với cô nhất là Phòng Giai Nhuế và Đường Nhứ. Cô biết còn có một biên kịch thứ ba, tuy rằng đối phương cũng ở trong đoàn phim nhưng chưa bao giờ chạm mặt cô. Cô cũng từng tò mò về diện mạo của đối phương, thế nhưng chưa bao giờ có cảm giác như lần đầu gặp mặt vào hôm nay. Một sự mâu thuẫn vừa ngoài dự đoán rồi lại như là do số phận định mệnh.

Ngoài dự đoán ở chỗ, cô ấy không đeo kính, dáng người rất cao, sống lưng rất thẳng, không bị gù lưng như những biên kịch thường gặp. Khuôn mặt cũng không phải là đại mỹ nữ khiến người khác nhớ mãi không quên, nhưng cũng tính là ưa nhìn. Cô ấy chắc chắn sẽ lọt thỏm trong biển người đông đúc không chút nghi ngờ, nhưng nếu đặt cô ấy giữa rừng mỹ nữ trong showbiz thì cô ấy sẽ là người nổi bật nhất.

Không phải vì cô ấy xinh đẹp ra sao, mà là vì cô ấy "sạch sẽ" đến thế nào.

Khuôn mặt cô ấy trông rất sạch sẽ, giống như giữa trưa hè chói chang, trên bàn lại đặt sẵn một ly trà hoa cúc mát lạnh giải nhiệt. Uống xong sẽ giải khát, cũng giống như giữa ngàn hoa khoe sắc, có một cành lá xanh tươi lặng lẽ xuất hiện giữa biển hoa.

Hơn nữa, cô ấy hoàn toàn khác hẳn Cố Trọng.

Thấy đối phương nhìn mình chằm chằm, ngón chân Lâm Thương Từ co lại: "Cô cũng không thích náo nhiệt sao, cô Cố?"

"Không hẳn, nhưng tôi thích thanh tĩnh hơn."

Xung quanh cô luôn rộn ràng, rất nhiều người vây quanh cô vì nhiều lý do khác nhau, khiến thế giới của cô chật như nêm cối. Công việc và mục tiêu của cô là trở nên nổi tiếng, để làm được điều này cô cần phải hy sinh một số thứ, bao gồm sự yên tĩnh và không gian dành riêng cho bản thân.

*Chật như nêm cối: chỉ cảnh người đi dự hội đông sin sít nhau như những miếng nêm cối gỗ sít liền nhau trên mặt cối xay lúa.

Nhưng là hiện tại trên ban công chỉ có hai người các cô, Cố Trọng cảm giác như có một mặt hồ xanh biếc ngăn cách sự ồn ào xô bồ, mang đến cho cô sự bình yên để cảm nhận bản thân và thế giới.

"Tôi mời cô một ly được không?" Khóe miệng Cố Trọng nhếch lên, ly rượu dừng lại giữa không trung.

Cô không cầm ly đế cao mà là một ly bia bình thường, trong ly cũng không phải là rượu vang đỏ đắt tiền, chỉ là bia vàng phổ thông.

"Mời tôi vì việc gì?" Lâm Thương Từ dời mắt từ ly bia sang khuôn mặt Cố Trọng.

Nốt ruồi ở chóp mũi vẫn dễ nhìn ra.

"Vì Nhan Như Ngọc."

Cũng mời vì người đã mang lại sự nổi tiếng và bình yên.

Lâm Thương Từ cong môi, chạm ly với cô ấy, hai chiếc ly chạm vào nhau phát ra âm thanh giòn giã, kết thúc đêm tiệc ồn ào.

*****

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Phòng Giai Nhuế và Đường Nhứ về trước, Lâm Thương Từ vẫn đứng ở chỗ cũ chờ xe. Từng chiếc xe bảo mẫu bên kia đường lũ lượt rời đi, Cố Trọng bước ra cùng với người đại diện của mình.

Lâm Thương Từ nghĩ hai người sẽ giống như lần trước, nhưng Cố Trọng lại ngẩng đầu thấy cô, ánh mắt cô ấy lướt qua dòng xe xuôi ngược, nhìn thẳng vào cô. Lâm Thương Từ rút tay phải đang đút trong túi áo ra, vẫy tay với đối phương, khẩu hình đang nói: "Tạm biệt."

Đây là chuyện cô đã từng nghĩ đến nhưng không có cơ hội thực hiện.

Cố Trọng cũng giơ tay lên, nhưng giơ được một nửa lại ngừng, chỉ xe bảo mẫu của mình, hỏi cô: "Tôi đưa cô về nhé?"

Đúng lúc này, một tiếng còi vang lên cách đó không xa, Lâm Thương Từ nhìn biển số xe quen thuộc, mỉm cười lắc lắc đầu tỏ ý xe mình chờ đã đến.

Lúc này Cố Trọng mới tiếp tục làm động tác đứt quãng vừa rồi.

"Tạm biệt."

"Tạm biệt."

Lâm Thương Từ và Cố Trọng đồng thời lên xe, hai chiếc xe đi về hai hướng khác nhau.

Về đến nhà, cô sạc pin điện thoại, tắm nước ấm.

Lúc ra khỏi phòng tắm, Lâm Thương Từ vô thức nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, đồng hồ đang hiển thị 11 giờ 50 phút tối.

Chỉ còn 10 phút nữa, là ngày 27 hay 24 đáp án cũng sẽ được công bố. Thế là cô ngồi trên sofa, nhìn kim giây chạy từng vòng một, sau đó bị cơn buồn ngủ bắt cóc.

Điện thoại đang sạc pin đột ngột sáng lên, tin nhắn trong nhóm chat vốn liên tục làm mới bỗng biến mất với tốc độ quỷ dị, đồng hồ điện tử trên tủ đầu giường lại lập tức hiển thị thời gian 24072022 ngay khi điểm 0 giờ, ngày tháng trên điện thoại cũng lùi lại một tháng.

Thời gian lại quay trở lại ngày 24 tháng 7.

- ----

Lâm Thương Từ: An tuê!!! Sao lại quay lại, quá khốn nạn