Ám Ngục, là nhà tù mạng tinh thần được đế quốc xây dựng để xét xử những tội phạm trọng yếu.
Đất đai nơi đây hoang vu cằn cỗi, cỏ cây không mọc nổi, nguyên nhân sâu xa là do vùng biên giới bị bao phủ bởi một màn sương đen dày đặc.
Mỗi khi trăng máu xuất hiện vào nửa đêm, màn sương đen tĩnh lặng ban ngày sẽ bắt đầu trở nên náo động, vô số sinh vật hắc ám từ trong sương mù lao ra, hung hăng xông về phía Ám Ngục.
Chúng là thức ăn duy nhất có thể kiếm được trong Ám Ngục, cũng là nỗi ác mộng không thể thoát khỏi của những tù nhân.
Nhưng nếu nói đến thứ mà tù nhân sợ hãi nhất, thì đó chính là [Battle Royale] được giới quyền quý đế quốc ca ngợi là “lễ rửa tội”.
Khi [Battle Royale] bắt đầu, địa hình Ám Ngục sẽ thay đổi, xuất hiện nhiều quái vật vượt quá nhận thức của con người.
Sức mạnh hủy diệt của chúng có thể phân loại từ mức thấp nhất là phá hủy cá nhân, đến mức cao nhất là thảm họa diệt vong.
Mặc dù số lượng quái vật trong đợt trăng máu rất lớn, nhưng chỉ cần biết chút võ thuật, vẫn có thể chiến đấu ngang kèo với chúng.
Nhưng nếu gặp phải quái vật trong [Battle Royale], những tù nhân bị phong ấn tinh thần ngoài việc chạy trốn thì không có cách nào khác.
Và tối nay, hai thứ đó lại xuất hiện cùng lúc!
“Cúi xuống!”
Nghe tiếng quát, tên tù nhân vội vàng cúi xuống, một luồng ánh kiếm bạc lóe lên, quét qua đầu hắn, chém con quái vật đang lao tới thành hai mảnh.
Tên tù nhân thoát chết, nhìn chằm chằm về phía người ra tay, là công tước Shelley: “Đại nhân, ngài bị thương nặng như vậy, sao còn rời giường?”
“Không sao, tôi còn có thể.”
Shelley nói vậy nhưng trán đã đổ đầy mồ hôi, phải dùng kiếm chống xuống đất mới có thể đứng vững.
Hắn mới được giải thoát khỏi giá treo vào chiều nay, trên thân thể vẫn đầy thương tích. Ngay cả với khả năng hồi phục của cấp S cực mạnh, hắn cũng không chịu đựng được những gì vừa trải qua.
May mắn thay, Lục Tư Trạch ở gần đó, nhanh chóng chạy tới, đỡ lấy cơ thể đang lảo đảo của hắn.
“Cậu mới đến Ám Ngục bao lâu chứ? Mọi người ở đây đều có kinh nghiệm đối phó với lũ quái vật này nhiều hơn cậu, không cần cậu phải ở đây cố gắng, mau về nghỉ ngơi đi!”
"Gầm--!"
Lục Tư Trạch vừa dứt lời, một con quái vật hình người khổng lồ với hàm răng trắng ngần xuất hiện trên mặt đất hoang vu, kèm theo một tiếng gầm thét kinh thiên động địa.
Đám tù nhân đang chiến đấu với quái vật một cách khó khăn, bất ngờ nhìn lên, ai nấy đều sợ hãi đến mức mặt mũi tái mét, hai chân run rẩy.
“Chết rồi, là [Eyeless Man] , là [Eyeless Man] !”
Những người đã từng chứng kiến
sự đáng sợ của [Eyeless Man] thậm chí còn không còn can đảm để tiếp tục chiến đấu, vội vàng chạy trốn.
Nhưng vấn đề là Ám Ngục chỉ có vậy, họ có thể chạy đi đâu?
Có người nhìn quanh một cách vô vọng, khắp nơi là tàn tích, quái vật tràn lan, trước mắt họ là những con quái vật khổng lồ không thể đánh bại. Cuối cùng không thể kìm nén được nỗi đau đớn, ôm đầu mà khóc lớn.
Vẻ mặt bình tĩnh của Lục Tư Trạch đột nhiên thay đổi.
"Anh họ, đó là gì...?"
Shelley ở phía sau nắm chặt lấy cánh tay hắn.
Không phải vì sợ hãi.
Hắn nhìn chằm chằm vào con quái vật khổng lồ dưới ánh trăng máu, trong mắt chứa đầy vẻ kinh ngạc và phẫn nộ, từng chữ từng chữ như được ép ra từ kẽ răng.
"Tại sao những con quái vật chỉ tồn tại ở biên giới của đế quốc lại xuất hiện ở đây?"
Đế quốc không được yên bình, không rõ từ năm nào, khu vực biên giới đột nhiên xuất hiện rất nhiều quái vật quỷ dị, gần như mỗi con đều có sức sát thương hủy diệt.
Để duy trì ổn định xã hội, tránh gây hoang mang cho dân chúng, giới thượng lưu luôn không công khai tin tức này.
Nhưng Shelley đã từng chứng kiến.
Đó là một nhiệm vụ cứu hộ đột xuất, hắn nhận lệnh từ cấp trên dẫn đầu ba trăm người đến biên giới hỗ trợ.
Tuy nhiên, những hiệp sĩ ưu tú từng dũng mãnh chiến đấu, từng tiêu diệt không biết bao nhiêu tên ác tặc và kẻ thù mạnh mẽ, cuối cùng chỉ còn sống sót vỏn vẹn hai mươi ba người.
Lục Tư Trạch giữ chặt Shelley đang kích động: "Shelley, bình tĩnh lại, đây là thế giới ảo, không phải biên giới đế quốc!"
Shelley nhìn khuôn mặt không hề ngạc nhiên của Lục Tư Trạch, biết chắc anh ta biết rất nhiều bí mật.
Shelley nắm lấy đối phương, tay run rẩy, không còn lạnh lùng nữa, giọng nói gần như cầu xin.
"Nói cho tôi biết, anh họ, hãy nói cho tôi."
Cuộc chiến đó tàn khốc vô cùng, ngay cả một S cấp như hắn cũng không có chút sức lực nào để giúp đỡ người khác.
Bạn bè, hậu bối, cấp dưới... Hắn nhìn từng gương mặt quen thuộc lần lượt ngã xuống một cách vô vọng, đau đớn đến thắt tim, lần đầu tiên hắn nghi ngờ quyết định của đế quốc.
Lục Tư Trạch hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng bất lực giải thích.
"Ngay cả đội kỵ sĩ tinh nhuệ do cậu dẫn dắt, lần đầu tiên đối mặt với những con quái vật này cũng phải chịu thương vong nặng nề, thì những kẻ hèn nhát chỉ biết ăn không ngồi rồi của đế quốc, lấy gì để chống đỡ?"
Shelley: "Vậy bọn chúng đã làm gì?"
"Họ thu thập thông tin về quái vật, sử dụng công nghệ ảo để tái tạo chúng, sau đó thả chúng vào nhà tù. Các tù nhân là vật thí nghiệm, dữ liệu chiến đấu chống lại quái vật sẽ được hệ thống thu thập và tải lên, để phân tích tìm ra cách giải quyết hiệu quả đối với quái vật."
Lục Tư Trạch quay đầu lại, chú ý đến động thái của con quái vật khổng lồ: "Quyết định này đã được thực hiện một thời gian, có rất nhiều người chết. Tuy nhiên, đối với họ, tù nhân vốn dĩ là những kẻ đáng chết, chết bao nhiêu cũng không sao."
Thực ra, nếu làm thành game và phát hành trên thị trường thì hiệu quả giải quyết sẽ cao hơn.
Nhưng vì lo ngại thông tin bị rò rỉ, giới thượng lưu đế quốc đã bác bỏ đề xuất này.
Shelley không nói gì, nhưng bàn tay siết chặt đến chảy máu, đủ để bộc lộ sự bất ổn trong lòng hắn.
Lục Tư Trạch cũng không có thời gian để nói nhiều, mà chỉ chau mày suy nghĩ một vấn đề.
——[Eyeless Man] vốn chỉ xuất hiện khi [Battle Royale] bắt đầu, tại sao lại xuất hiện thời điểm này?
Lục Tư Trạch nghĩ đến sự xuất hiện đột ngột của Hứa Tử Chiêu ngày hôm nay, nhưng sau đó lại phủ nhận suy đoán này.
——Chỉ có nhân viên kỹ thuật mới có thể điều khiển quái vật nào, ở thời điểm nào và địa điểm nào xuất hiện tại Ám Ngục.
——Là ai ra lệnh cho nhân viên kỹ thuật làm điều không nên làm, và mục đích của họ là gì?
Đúng lúc này, tình hình hỗn loạn đột nhiên có một số thay đổi.
Những tên lính canh trước đây chỉ đứng nhìn cuộc chiến giữa tù nhân và quái vật, giờ đây lại tham gia vào chiến trường.
EV đứng bên cạnh chỉ huy, ánh mắt lạnh lẽo vô cảm: "Các người nhớ kỹ, theo lệnh của trưởng ngục, chỉ cần đưa tù nhân đến chỗ ngài, đừng liều mạng chiến đấu."
Nơi ở của ngục trưởng được bao phủ bởi một lớp màn chắn, độ kiên cố hoàn toàn có thể chống lại sự tấn công của lũ quái vật.
"Vâng!" Những lính canh khác đồng loạt đáp.
Nghe thấy vậy, những tù nhân vốn đã không còn hy vọng đều vô cùng ngạc nhiên.
Điều khiến họ kinh ngạc hơn nữa là, trên mảnh đất hoang vu không ai dám lại gần, lại xuất hiện một bóng dáng gầy gò.
"Người đó là ai vậy?"
"Hình như là giám ngục trưởng mới xuất hiện ban ngày đấy!"
Khi câu kinh hô vạch trần thân phận của chàng trai trẻ vang lên, đám đông tù nhân giống như nước lạnh đổ vào chảo dầu, ngay lập tức nổ ra một trận sôi sục dữ dội.
Lục Tư Trạch và Shelley ngay lập tức ngẩng đầu nhìn theo, một người ngạc nhiên, một người nhíu mày.
Hứa Tử Chiêu nghe thấy động tĩnh sau lưng, nhưng phần lớn sự chú ý của cậu vẫn đặt ở tình hình chiến đấu hiện tại.
Xung quanh không thiếu xác của quái vật, chúng trông giống chó sói, nhưng toàn thân màu đen.
May mắn thay, máu và thịt vẫn có màu đỏ, trông khá bình thường.
""Động vật hoang dã" mà EV nói đến là như thế này? Ăn thế này thì sao mà nuốt nổi?"
Quay đầu nhìn về phía [Eyeless Man] cách đó không xa, Hứa Tử Chiêu mím môi.
[Eyeless Man] to lớn đến mức mỗi bước chân đều khiến mặt đất rung chuyển, những người không vững vàng thì đừng nói đến việc đối đầu với nó, ngay cả việc đứng vững trong cơn rung lắc đất trời cũng đã là một chiến thắng.
Lúc này, [Eyeless Man] như thể đã ngửi thấy mùi máu thịt, bước đi nhanh hơn, há rộng hàm răng đầy nanh vuốt, háo hức lao về phía trước.
Mặt đất liên tục rung chuyển, trên đỉnh đầu là ánh trăng đỏ rực.
Đối mặt với con quái vật hung tàn to lớn như núi, chỉ cần một cú đá cũng có thể khiến cậu thịt nát xương tan.
Hứa Tử Chiêu xuyên qua đến đây cũng chỉ mới nửa ngày, nhưng những gì xảy ra trước mắt lại liên tục vượt quá nhận thức của cậu.
Hứa Tử Chiêu vốn tưởng rằng mình sẽ sợ hãi, nhưng trái tim cậu lại bình tĩnh một cách bất ngờ.
Cậu giơ tay ra trước mặt mọi người.
Ttinh thần lực như cảm nhận được lời gọi của chủ nhân, lập tức vui mừng nhảy múa, theo ý thức của Hứa Tử Chiêu chảy vào mạch máu và kinh mạch, cuối cùng ngưng tụ thành hình trong lòng bàn tay đang mở ra của cậu.
Đó là một luồng ánh sáng màu vàng.
Kích thước của nó không lớn, chỉ cỡ một con đom đóm, thoạt nhìn không mấy nổi bật.
Hứa Tử Chiêu nói với luồng ánh sáng: "Giao cho em rồi."
Luồng ánh sáng ngoan ngoãn cọ cọ vào lòng bàn tay cậu, rồi bay đi.
Khi bay đi, nó rất lưu luyến, giống như một đứa trẻ rời xa nhà vẫn còn thèm khát vòng tay của cha mẹ.
Ngay khi nó rời khỏi bàn tay của Hứa Tử Chiêu, một luồng khí tức thần thánh liền bùng phát, lan tỏa khắp mọi ngóc ngách của chiến trường như những gợn sóng.
Ánh sáng ấy rực rỡ như vàng, thậm chí còn lấn át cả ánh trăng đỏ rực trên đỉnh đầu.
Mọi người kinh ngạc nhìn theo, chứng kiến luồng ánh sáng ấy bắn ra, với sức mạnh như sấm sét, xuyên qua l*иg ngực [Eyeless Man], cuối cùng xuyên thủng tầng mây.
"Bùm!"
Đất trời rung chuyển, [Eyeless Man] vốn tưởng sẽ đại náo thiên hạ, nay lại nặng nề ngã xuống đất.
Chỉ cần... một đòn?
Mọi âm thanh đều im bặt, không ai lên tiếng.
Tất cả tù nhân có mặt đều bị cảnh tượng vừa xảy ra làm cho kinh ngạc đến mức không thể diễn tả được.
Họ liên tục há miệng, nhưng không thể dùng lời nói để mô tả cảnh tượng hùng vĩ mà họ vừa chứng kiến.
Một lúc lâu sau, họ mới vô thức hỏi lại những người xung quanh: "Các người có thấy không?"
"Có phải tôi hoa mắt không?"
“Chỉ một đòn đã gϊếŧ chết [Eyeless Man] ư?!”
Thật vậy, trong [Battle Royale], quái vật được chia thành năm cấp độ nguy hiểm. [Eyeless Man] xếp thứ tư, chỉ gây sát thương cục bộ.
Nhưng ngay cả khi không bị phong ấn sức mạnh tinh thần, Shelley cũng không thể dễ dàng gϊếŧ chết một con [Eyeless Man] như vậy.
Tiếng xì xào ngày càng lớn.
Không chỉ là kinh ngạc, mà còn có sự biết ơn vì thoát khỏi một kiếp nạn và được cứu thoát một cách bất ngờ.
"Trưởng ngục!"
"Là trưởng ngục đã cứu chúng ta!"
Không biết ai đột nhiên hét lên như vậy, mọi người bắt đầu cảm ơn, dùng tiếng hét để bày tỏ lòng biết ơn và ngưỡng mộ của mình.
Còn Hứa Tử Chiêu, người đang là tâm điểm của mọi cuộc bàn tán, mặt không đổi sắc... nhưng trong lòng thì vô cùng khổ sở.
Không ai dạy cậu cách sử dụng tinh thần lực, cậu chỉ mơ hồ cảm thấy nếu dùng hết sức có thể gϊếŧ được quái vật. Vì vậy cậu đã dùng hết sức mình, nhưng ai mà ngờ được quái vật dễ chết như vậy.
Bây giờ thì tốt rồi, tinh thần lực của Hứa Tử Chiêu gần như cạn kiệt, não cậu đau nhức từng cơn, cảm giác mệt mỏi khó cưỡng như sóng ập đến, cậu cảm thấy mình có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Vốn dĩ cậu là một người tùy tiện, ngủ trên giường hay nằm ngay tại chỗ, cậu đều được, không đòi hỏi gì.
Nhưng bây giờ không được, sau lưng có rất nhiều tù nhân đang nhìn, nếu cậu ngã xuống sẽ ảnh hưởng không tốt.
Hay gọi EV đến cõng cậu về?
Không được, thôi, thôi, vẫn là tự mình về vậy.
Hứa Tử Chiêu lập tức quay người lại.
Tiếng hô của tù nhân quá nhiệt tình, khiến cậu cảm thấy xấu hổ.
Đang định nghĩ xem nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với mọi người mới không quá ngượng ngùng, Hứa Tử Chiêu đột nhiên phát hiện ra thứ gì đó trên thi thể của [Eyeless Man].
Sau khi cân nhắc cẩn thận, cậu vẫn cắn răng, dồn sức kéo lê thân thể đang lảo đảo của mình, chầm chậm bước tới tìm hiểu tình hình.
Khi nhìn rõ được đó là gì, Hứa Tử Chiêu khẽ mở to hai mắt.
Cái đốm sáng lấp lánh này, sao lại giống như thông báo rơi đồ trong game khi đánh quái thế nhỉ?