Anh Ấy Là Ma Cà Rồng

Chương 37: Có chút không quen

Hàn Gia Tường nhanh trí đáp lại: “Tôi không có cố ý giấu ông chủ chuyện này, sở dĩ tôi không nói là vì tôi thấy chuyện này không có gì quan trọng cả, Phương Châu Hoa chỉ là một cô gái bình thường không có gì đặc biệt, chẳng qua cô ta có tài làm bánh nên Cố Ngạn Thanh mới để mắt đến, đợi qua một thời gian anh ta sẽ chán cô ta thôi.” Trong lòng cậu vô cùng căng thẳng, không biết ông chủ của mình có tin hay không nữa.

“Thế à? Tốt nhất là giống như những gì cậu nói, cậu cũng đừng quên nhiệm vụ của mình. Trước khi cúp máy tôi muốn báo cho cậu biết rằng hiện tại ngoại trừ cậu thì tôi đã cho thêm một người đi tìm kiếm cô gái đặc biệt rồi.” Dương Hoài Châu nói xong thì cúp máy ngay lập tức. Hiện tại, lòng tin của hắn đối với Hàn Gia Tường đã giảm đi vài phần rồi, hắn mong cậu sẽ không làm hắn thất vọng, nếu không thì cho dù Hàn Gia Tường có đi theo hắn bao nhiêu năm đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ không nương tay đâu.

Hàn Gia Tường nhìn chằm chằm điện thoại với sắc mặt vô cùng khó coi, trong lòng tự hỏi rốt cuộc kẻ đó là ai? Nếu như kẻ đó xuất hiện lẩn quẩn bên cạnh Phương Châu Hoa thì cậu phải biết chứ, không riêng gì cậu mà Cố Ngạn Thanh cùng Âu Thanh Nguyên nhất định sẽ phát hiện ra.

Cậu định gọi báo cho Cố Ngạn Thanh biết thì chợt nhớ ra hiện tại là khoảng thời gian Cố Ngạn Thanh đang trong giai đoạn kiểm tra năng lực để lên cấp S. Âu Thanh Nguyên thì chưa chắc đấu lại tên ma cà rồng này, trước mắt cậu chỉ có thể cố gắng ở cạnh bảo vệ cho Phương Châu Hoa hết mức có thể.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. TruyenHD

2. TruyenHD

3. TruyenHD

4. TruyenHD

=====================================



Tiệm bánh ngọt Hạnh Phúc

Âu Thanh Nguyên đến để báo cho hai người các cô biết về chuyện Dương Hoài Châu liên lạc muốn anh đứng về phía hắn, trở thành thuộc hạ đắc lực của hắn. Tuy Âu Thanh Nguyên đã từ chối nhưng Dương Hoài Châu vẫn luôn tìm cách để anh đồng ý.

Âu Thanh Nguyên thật sự không hiểu một tên ma cà rồng mới như anh có gì đặc biệt mà khiến hắn để mắt tới.

Chuyện Dương Hoài Châu để mắt đến anh cũng không quan trọng bằng việc anh sắp nói, đối với Âu Thanh Nguyên đây mới là chuyện đáng nói.

“Hoa Hoa! Cháu hãy thử nhìn xem đứa bé trong ảnh có phải là cháu hay không?” Vừa nói Âu Thanh Nguyên vừa lấy trong túi ra một tấm ảnh nhỏ có hình của một đứa bé sơ sinh, còn có một người đang bế đứa bé ấy nữa nhưng phần đầu đã bị cắt mất, qua hình ảnh chỉ có thể nhìn ra người đó là một người đàn ông.

Âu Diệu Hàm ngó vào xem thử, vừa thấy liền thốt lên: “Hoa Hoa! Đứa bé trong ảnh này là cậu đúng không? Giống ảnh mà cậu đã cho tớ coi y như đúc.” Cô còn nhớ rất rõ hơn một năm trước hai người các cô đã cùng nhau xem lại ảnh lúc nhỏ của nhau, khi đó cô còn luôn miệng khen Phương Châu Hoa lúc mới sinh ra sao mà đẹp dữ vậy, da trắng cực kỳ.

Phương Châu Hoa gật đầu xác nhận: “Phải, đứa bé trong ảnh đúng thật là tớ, nhưng… đứa bé trong ảnh không có vết bớt trên mặt…” Cô bất giác nhớ lại những lời mà Hàn Gia Tường đã nói lúc trước sau đó vươn tay sờ lên vết bớt trên mặt của mình.

Âu Diệu Hàm cùng Âu Thanh Nguyên nhìn nhau, cả ba người bỗng chốc rơi vào im lặng, Âu tiểu thư nhìn thật kỹ tấm hình sau đó cất giọng nói: “Nếu như cậu đã xác nhận đứa bé trong ảnh là cậu thì vết bớt trên mặt là sao? Vết bớt này không phải sinh ra là có?”

Bà chủ Phương không biết phải nói ra làm sao, chính cô cũng rất muốn biết mọi chuyện là như thế nào, sắc mặt của cô trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết: “Chuyện này tớ sẽ quay về hỏi ba mẹ. Chú Thanh Nguyên! Chú cho cháu mượn tấm ảnh này có được không ạ?”

“Tất nhiên là được rồi.” Âu Thanh Nguyên gật đầu đồng ý ngay lập tức.

Phương Châu Hoa cất tấm ảnh vào trong túi xách, buổi chiều khi tất cả mọi người đã về nhà cô sẽ hỏi rõ chuyện này. Ba người cùng nhau nói chuyện thêm một lúc thì Phương Châu Hoa và Âu Diệu Hàm tiếp tục làm bánh vì có đơn đặt hàng với số lượng lớn, Âu Thanh Nguyên ở lại phụ các nhân viên trong tiệm một tay.

Sau khi làm xong và giao hết các đơn hàng bà chủ Phương ngồi xuống tựa lưng vào ghế với cánh tay nhức mỏi, cô đấm đấm xoa bóp hai cánh tay của mình bất chợt cô lại nhớ đến Cố Ngạn Thanh. Nếu có anh ở đây thì nãy giờ đã có người xoa bóp, chăm sóc cho cô rồi. Suốt một tháng nay dường như Phương Châu Hoa đã quen với sự hiện diện, hay làm phiền người khác của anh rồi nên khi anh đột ngột biến mất cô có chút không quen.

Phương tiểu thư giật mình trước suy nghĩ của mình, từ khi nào cô lại có mấy suy nghĩ như thế này chứ? Bình thường không có anh mỗi khi làm bánh xong cô vẫn tự xoa bóp, chăm sóc cho bản thân được cơ mà.

Âu Diệu Hàm làm bánh vẫn còn kém hơn Phương Châu Hoa một chút xíu, mỗi lần đến tiệm cô chỉ phụ bạn thân làm bánh một lúc sau đó đi pha chế đồ uống, quản lý tiệm nên hiện tại cô đỡ mệt hơn bạn thân một chút. Nhìn đồng hồ đã hơn sáu giờ chiều, Âu tiểu thư cất tiếng: “Hoa Hoa! Cậu đã làm bánh từ sáng đến giờ rồi, đã mệt lắm rồi cậu hãy về trước đi, ở đây cứ để tớ lo.” Thấy bạn thân vẫn chần chừ không muốn về cô lại nói tiếp: “Cậu còn phải về hỏi chuyện vết bớt nữa đấy.”

Nhắc đến chuyện này quả thật Phương Châu Hoa rất nóng lòng muốn biết, cô khẽ gật đầu đứng dậy thu dọn một số đồ rồi rời khỏi tiệm bánh.

Trong lúc đi lấy xe, Phương Châu Hoa cứ có cảm giác hình như có ai đó đang đi phía sau của mình nhưng xoay người lại thì không thấy ai cả. Ngay khi cô định mở cửa xe thì có một bàn tay chặn lại, cô giật mình quay đầu nhìn, vẻ mặt Phương tiểu thư lộ rõ sự sợ hãi, miệng lắp bắp: “Vưu… Vưu Thế An!”

“Thật vui khi cậu còn nhớ đến tớ đấy, bây giờ cậu ngoan ngoãn đi với tớ đến một nơi, ông chủ của tớ muốn gặp mặt cậu đấy, chỉ cần cậu ngoan ngoãn thì sẽ không bị làm sao cả.” Vừa nói Vưu Thế An vừa nắm lấy cánh tay của bà chủ Phương kéo mạnh.

Phương Châu Hoa phản kháng, vùng vẫy nhưng vẫn không có chút tác dụng gì, tưởng chừng bản thân đã xong đời rồi thì Hàn Gia Tường xuất hiện, cậu chỉ cần dùng một chút sức lực liền có thể đánh bay Vưu Thế An.

Cú đánh này khiến cho Vưu Thế An bị thương không nhẹ, hắn cố gượng ngồi dậy vẻ mặt vô cùng tức giận xen vào đó là ánh mắt nhìn Hàn Gia Tường đầy khó hiểu: “Hàn Gia Tường! Cậu đang làm cái quái gì vậy? Cậu bảo vệ cho cô ta sao? Cậu nên nhớ cậu là người của ai đấy.”

Hàn Gia Tường nhíu chặt hai mày nhìn Vưu Thế An, hắn nói vậy là sao? Hắn… là người mà ông chủ đã cử đến? Khả năng cao là thế rồi, trong lòng cậu bắt đầu lo lắng, nếu như để cho Vưu Thế An nghi ngờ sau đó đem chuyện cậu bảo vệ Phương Châu Hoa nói cho ông chủ biết thì không chỉ cậu mà ngay cả cô cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Hàn Gia Tường không biết phải làm sao mới có thể vừa khiến cho Vưu Thế An không nghi ngờ vừa có thể bảo vệ cho Phương Châu Hoa bình an vô sự. Bây giờ cậu rất mong có ai đó xuất hiện chỉ như thế thì cậu mới giải quyết được chuyện này.