Anh Ấy Là Ma Cà Rồng

Chương 34: Ưu và nhược điểm của Cố gia

Cố Ngạn Thanh thấy dáng vẻ luống cuống của cô gái nhỏ thì bật cười thích thú, anh xoa đầu, véo hai má của cô sau đó chạy đến cửa sổ rồi biến mất. Ngay khoảnh khắc Cố tiểu thiếu gia rời đi thì Phương Trường Châu cũng bước vào, thấy em gái của mình hướng mắt nhìn về phía cửa sổ anh mở miệng hỏi: “Hoa Hoa! Em đang nhìn gì thế?”

Phương Châu Hoa giật mình, cười cười lắc đầu trả lời: “Em đâu có nhìn gì đâu, anh tìm em là có chuyện gì sao?”

Phương Trường Châu khẽ gật đầu, anh kéo cô ngồi xuống giường, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, tay cứ xoa xoa mũi liên tục: “Ngày mai anh dẫn bạn đến tiệm bánh của em nha, có em ở đó anh đỡ hồi hộp một chút.”

“Đâu phải anh chưa từng dẫn bạn đến tiệm bánh của em, sao bây giờ lại hồi hộp? Khoan đã, anh đừng nói với em người bạn này của anh là con gái nha?” Phương Châu Hoa mất vài giây mới nắm bắt được trọng điểm trong lời nói của anh trai mình, cô cười thích thú, nhướng nhướng một bên mày hỏi.

Phương Trường Châu không nói gì chỉ cười tủm tỉm, đầu cứ gật gù xem như là thừa nhận, anh đứng dậy xoa nhẹ đầu của Phương Châu Hoa: “Ngày mai trông cậy vào em đấy.”

Phương Châu Hoa giơ tay làm biểu tượng ok, trên gương mặt vẫn luôn lộ rõ sự vui vẻ, thích thú vì cuối cùng anh hai của mình cũng biết yêu rồi, cây vạn tuế nở hoa rồi.

Vì quá vui mừng mà cô hoàn toàn quên mất chuyện ngày mai Cố Ngạn Thanh sẽ đến tiệm bánh làm việc.

Cố gia

Lâm Quang Vân nghe Cố tiểu thiếu gia nói là sẽ nghỉ làm ở Cố thị một thời gian, muốn hoàn toàn tập trung vào việc theo đuổi Phương Châu Hoa mà choáng váng: “Có nhất thiết phải làm như thế không? Em theo đuổi thì theo đuổi, đâu cần phải nghỉ làm ở Cố thị.”

Cố Trân Dao chậm rãi nâng tách trà lên uống một ngụm rồi mới lên tiếng: “Bây giờ anh có nói gì cũng vô dụng thôi, thằng nhóc này sẽ không nghe đâu, nó điên tình rồi.”

Cố Tư Nhuệ giơ ngón cái, gật gù đồng ý với chị gái của mình: “Em ấy còn điên tình hơn cả em, đây là ưu cũng là nhược điểm của Cố gia chúng ta, một khi đã động lòng với ai rồi thì cả đời này chỉ có duy nhất người đó mà thôi.”

Cố Vĩnh Lâm ngồi bên cạnh vỗ vỗ nhẹ lên đầu của em trai, khóe môi cong nhẹ lên: “Em cứ nghỉ đi, chuyện ở Cố thị có mọi người lo hết rồi, anh cho em nghỉ với một điều kiện là em nhất định phải theo đuổi được Châu Hoa, nếu không thành công thì em phải ngay lập tức quay về làm việc.” Đứa em trai nhỏ này của anh vẫn còn rất trẻ con, chỉ khi thật sự yêu một ai đó thì mới bắt đầu suy tính đến chuyện tương lai, mới thật sự trưởng thành, anh thật sự rất mong em trai của mình có thể theo đuổi thành công cô gái mình thích.

Tất cả mọi người đều đồng ý, ủng hộ Cố Ngạn Thanh như vậy rồi thì Lâm Quang Vân cũng không có ý kiến gì nữa. Đột nhiên, anh chợt nhớ đến chuyện của một tháng sau bèn nhắc nhở: “Ngạn Thanh! Em đừng có quên ngày tám tháng sau đấy.”

“Anh rể cứ yên tâm, chuyện đó em làm sao quên được chứ? Em vẫn luôn luyện tập, tuyệt đối không có chuyện lười biếng đâu.” Cố Ngạn Thanh gật đầu đáp, tuy ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng anh vẫn có chút lo lắng vì đến tận bây giờ bản thân anh vẫn chưa tìm được khả năng đặc biệt của riêng mình.

………………………………………

Tiệm bánh ngọt Hạnh Phúc

Đúng tám giờ sáng, Cố tiểu thiếu gia có mặt ở tiệm bánh với bộ đồng phục của nhân viên, Phương Châu Hoa nhìn anh từ trên xuống dưới, thắc mắc hỏi: “Anh lấy đồ từ đâu ra vậy?” Cố Ngạn Thanh chỉ mới xin ứng tuyển hôm qua, bình thường phải mất tầm hai ngày nhân viên mới có đồ mặc thế mà anh chưa đầy một ngày đã có rồi, hơn nữa chuyện anh làm ở đây chỉ mới có cô và Âu Diệu Hàm biết thì anh lấy đâu ra bộ đồ này?

Cố Ngạn Thanh nhìn cô cười cười, nâng mày cất tiếng trả lời: “Kể từ lúc tôi thấy thông báo tuyển nhân viên thì tôi đã cho người may bộ đồ này rồi.”

Khóe môi của cô giật giật liên tục, hóa ra tất cả mọi thứ đều nằm trong tầm tay của anh. Âu Diệu Hàm đã cạn lời với Cố Ngạn Thanh từ lâu nên chỉ biết giơ ngón cái dành tặng cho anh một lời khen, người đàn ông này tâm cơ hơn cô nghĩ.

Phương tiểu thư nhìn đồng hồ thì biết anh hai sắp đến, cô vội đẩy Cố Ngạn Thanh vào trong phòng làm bánh. Cố Ngạn Thanh không hiểu hành động của Phương Châu Hoa là như thế nào, anh đứng im không chịu đi, khó hiểu hỏi: “Em muốn kéo tôi đi đâu thế? Công việc của tôi không phải là phục vụ sao? Sao lại kéo tôi vào phòng làm bánh?”

Phương Châu Hoa chưa kịp trả lời câu hỏi của anh thì đã hít sâu một hơi, vẻ mặt bất lực thốt lên: “Không kịp nữa rồi.”

Cố tiểu thiếu gia muốn hỏi không kịp cái gì thì nhìn thấy Phương Trường Châu cùng một cô gái bước vào. Phương nhị thiếu vừa thấy Cố Ngạn Thanh liền trừng mắt, vẻ mặt vô cùng khó coi hỏi Phương Châu Hoa: “Hoa Hoa! Sao tên này lại ở đây? Còn nữa, sao cậu ta lại ăn mặc như nhân viên phục vụ vậy?”

“Còn làm sao nữa, tôi đã trở thành nhân viên chính thức ở đây rồi.” Cố Ngạn Thanh nhướng mày nhếch môi cười cất giọng đáp, anh chậm rãi tiến đến gần nói khẽ vào tai của Phương Trường Châu: “Tôi lại tiến đến gần Hoa Hoa thêm một bước rồi, tôi có nên gọi anh một tiếng anh vợ trước không nhỉ?”

Phương Trường Châu tức giận, siết chặt bàn tay thành nắm đấm, anh thật muốn đấm vào cái gương mặt gợi đòn của Cố Ngạn Thanh, nhưng bây giờ anh phải cố gắng kiềm chế lại bởi vì người con gái mà anh thích đang ở đây. Phương nhị thiếu hừ lạnh trong lòng, muốn trở thành em rể của anh sao? Nằm mơ đi!

Cố Ngạn Thanh đọc được suy nghĩ của Phương Trường Châu, gương mặt của anh lại càng thêm gợi đòn, đắc ý hơn, để rồi xem anh có nằm mơ hay không, con rể Phương gia chỉ có thể là anh mà thôi.

Phương Châu Hoa không thể chịu nổi cái không khí nồng nặc mùi thuốc súng này nữa rồi, cô nắm tay kéo Cố Ngạn Thanh sang một bên, mỉm cười chào cô gái đứng bên cạnh anh hai của mình: “Chào chị, em là Châu Hoa.”

Người con gái ấy cười tươi khẽ gật đầu chào lại cô rồi chậm rãi giới thiệu mình: “Chào em, chị tên là Lộ Triều Hân, chị đã nghe anh Trường Châu nói rất nhiều về em đấy.”

Phương tiểu thư cười tít cả mắt mời Lộ Triều Hân cùng anh trai của mình ngồi xuống, cô đứng một bên vừa định mở miệng giới thiệu các món bánh ngọt ở đây thì cả người bỗng cứng đờ, nụ cười cũng vụt tắt khi nghe những gì Cố Ngạn Thanh thì thầm vào tai.