“Ba! Mẹ!” Phương Châu Hoa vừa chạy về phía của ba mẹ và hai anh trai vừa cất giọng gọi lớn.
Lạc Cẩm Oanh chạy nhanh đến ôm con gái của mình vào lòng sau đó không ngừng nhìn cô con gái nhỏ từ trên xuống dưới, miệng liên tục hỏi han: “Con có sao không? Có bị thương ở đâu không?”
Phương Châu Hoa khẽ lắc đầu: “Dạ không ạ, con không có bị thương ở đâu hết.”
Phương Trường Châu thấy em gái không sao thì thở phào nhẹ nhõm: “Hoa Hoa! Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào? Tại sao em lại đột nhiên biến mất vậy? Em mau kể rõ cho mọi người biết đi.”
Cô lúng túng, mặt hơi nhăn lại không biết phải nói như thế nào để mọi người không nghi ngờ gì, cô ậm ừ một lúc mới cất tiếng nói: “Con không nhớ rõ mọi chuyện là như thế nào, con chỉ nhớ bỗng dưng con nghe một tiếng động vô cùng lớn sau đó con ngất đi, đến khi con tỉnh lại thì đã nằm ở phía bên kia rồi ạ.” Vừa nói Phương Châu Hoa vừa chỉ về phía gốc cây gần đó, trong lòng thầm mong là mọi người sẽ tin những lời cô nói.
Tất cả mọi người đều có chút nghi hoặc nhưng bây giờ Phương Châu Hoa đã ổn rồi nên cũng không có làm quá lên nữa, chuyện này bọn họ nhất định sẽ điều tra kỹ càng tránh những chuyện nguy hiểm về sau.
Phương Thiên Bảo xoa xoa đầu của em gái, mỉm cười dịu dàng lên tiếng: “Bây giờ em không sao là tốt rồi, chúng ta mau quay trở về nhà đi.”
Phương Châu Hoa cười gượng gật gật đầu, cô vừa đi vừa suy nghĩ, tìm cách để mọi người không đi sang Mỹ nữa. Hiện tại, Âu Diệu Hàm đã lên máy bay bay sang Mỹ rồi cho dù có muốn nói chuyện này ra thì cũng phải đợi Âu Diệu Hàm đến nơi mới gọi được, nếu đợi đến khi đó thì đã muộn mất rồi.
Phương tiểu thư ngồi trên xe mà cứ như ngồi trên đống lửa, hai bàn tay đan chặt vào nhau cố gắng vắt óc nghĩ cách, ngay tại lúc này cô thật muốn ngất xỉu, ngất một ngày thôi để mọi người không đi Mỹ nữa. Suy nghĩ muốn ngất xỉu chỉ vừa thoáng qua trong đầu thì ngay lập tức Phương Châu Hoa cảm thấy trái tim đập nhanh vô cùng, cô ôm ngực sắc mặt tái nhợt sau đó ngất lịm đi. Lạc Cẩm Oanh ngồi bên cạnh thấy con gái đột ngột ngất xỉu thì hoảng hốt, sợ hãi cực kỳ: “Hoa Hoa! Con bị làm sao vậy? Mau! Mau lái xe đến bệnh viện!”
Phương Thiên Bảo cũng bị dọa sợ vội bẻ lái nhanh chóng chạy đến bệnh viện. Phương Châu Hoa tuy đã ở trong trạng thái ngất đi, nhưng cô vẫn có thể nghe và cảm nhận được mọi thứ ở xung quanh, sự việc kỳ lạ này khiến cho Phương Châu Hoa rất hoang mang, không hiểu tại sao lại có thể xảy ra chuyện quái dị như thế.
Cố gia
Cố Ngạn Thanh cau mày nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên ngón tay của mình, nó cứ sáng lên rồi trở lại bình thường, cứ lặp đi lặp lại nãy giờ, trong lòng anh bồn chồn, bất an, lo lắng không biết Phương Châu Hoa có bị làm sao hay không, gọi điện cho cô thì không được mà nếu muốn biết vị trí chính xác của cô thì chiếc nhẫn phải có phản ứng dữ dội, sáng thật là sáng thì anh mới có thể cảm nhận được.
Đang ngồi như người vô hồn thì Cố tiểu thiếu gia bỗng bị giật mình khi chị gái của mình đột ngột xuất hiện, Cố Trân Dao kéo tay của em trai, dáng vẻ vô cùng gấp gáp: “Em mau đến bệnh viện đi, lúc nãy chị ở bệnh viện thì vô tình nhìn thấy Châu Hoa được gia đình của em ấy đưa vào bệnh viện đấy.”
“Cái gì?” Cố Ngạn Thanh đứng bật dậy thoắt một cái liền biến mất, anh biết ngay là có chuyện mà.
Khi tới bệnh viện, anh rất nhanh tìm được phòng bệnh của Phương Châu Hoa, nhìn thấy ba mẹ cùng hai người anh trai của cô đang ở bên trong Cố Ngạn Thanh liền nấp sang một bên, chăm chú nghe mọi người nói chuyện.
Ở bên trong phòng bệnh, Lạc Cẩm Oanh nhìn con gái nằm hôn mê trên giường bệnh mà lòng nóng như lửa đốt, bà vừa khóc nức nở vừa nói: “Sao đột nhiên lại trở nên như thế? Không phải lúc nãy còn rất khỏe mạnh hay sao? Rốt cuộc bệnh viện này có bác sĩ giỏi không thế? Hoa Hoa nằm ở đây hôn mê như vậy mà bọn họ lại không thể chẩn đoán ra nó mắc bệnh gì, nếu không có bệnh sao lại đột ngột ngất đi rồi hôn mê như thế?”
Phương Hà Uy vuốt lưng trấn an vợ của mình: “Con gái của chúng ta sẽ không sao đâu, bác sĩ nhất định sẽ mau chóng tìm ra nguyên nhân.”
Cố Trân Dao biết em trai đang rất muốn vào trong xem tình hình của Phương Châu Hoa nên cô đã kéo một y tá lại sau đó dùng siêu năng lực của mình điều khiển tâm trí của y tá, sợ vẫn chưa đủ nên Cố Trân Dao cũng làm như thế với một bác sĩ gần đó.
Ngay sau khi tất cả bọn họ đều rời khỏi phòng bệnh Cố Ngạn Thanh cùng Cố Trân Dao đã nhanh chóng đi vào bên trong. Cố Ngạn Thanh lo lắng vươn tay sờ lên gương mặt của Phương Châu Hoa sau đó quay đầu nhìn chị gái của mình.
Cố Trân Dao nắm tay của Phương Châu Hoa, hai mắt nhắm nghiền lại một lúc sau đó mở mắt nhìn Cố Ngạn Thanh, khẽ lắc đầu cất giọng: “Chị không cảm nhận được gì hết, trong cơ thể của Châu Hoa không có bệnh gì cả, nhưng mà nếu không có bệnh thì tại sao em ấy lại đột nhiên hôn mê bất tỉnh chứ? Có lẽ năng lực của chị về khoản này vẫn chưa mạnh, chúng ta phải nhờ đến anh cả rồi.”
Cố tiểu thiếu gia móc điện thoại ra định gọi cho anh cả thì bị Cố Trân Dao ngăn lại: “Năng lực của chị có hạn, bác sĩ và y tá sắp trở lại bình thường rồi, bây giờ chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây nếu không sẽ gặp rắc rối đấy, tối nay chúng ta sẽ đưa anh cả đến kiểm tra cho Châu Hoa.”
Cố Ngạn Thanh chần chừ, do dự một hồi mới khẽ gật đầu đứng dậy, trước khi rời khỏi anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán của Phương Châu Hoa, nói vào tai của cô với chất giọng vô cùng trầm ấm: “Đợi tôi.”
Cả hai nhanh chóng biến mất, không một ai phát hiện ra đôi tai của Phương Châu Hoa đã đỏ lên, trong tâm thức của cô đã gào thét điên cuồng sau hành động và lời nói của Cố Ngạn Thanh. Phương tiểu thư bắt đầu bối rối, lúng túng, không biết sau khi tỉnh lại cô phải đối mặt với anh như thế nào đây? Đây có được xem là hành động biểu lộ tình cảm của anh đối với cô không?