Người con trai có mái tóc màu tím khói hơi nheo mắt quan sát Âu Thanh Nguyên, lạnh giọng hỏi: “Anh là ma cà rồng?” Đôi mắt màu đỏ của Hàn Gia Tường khóa chặt mục tiêu trước mắt, dùng sức mạnh của mình để phán đoán cấp độ của Âu Thanh Nguyên: “Ma cà rồng cấp B?”
Âu Thanh Nguyên giật mình kinh ngạc, sửng sốt khi người trước mặt chỉ mới vừa nhìn đã đoán ra được anh là ma cà rồng hơn nữa còn đoán ra được cấp bậc. Hàn Gia Tường thấy vẻ mặt ngơ ngác, kinh ngạc của chủ tịch Âu thì nhăn mặt thốt lên: “Anh đừng bảo với tôi là anh là từ con người chuyển sang ma cà rồng đấy? Chỉ có như thế anh mới không phòng bị, ngơ ngác khi gặp ma cà rồng cấp bậc cao hơn.”
“Tôi có phải là con người chuyển sang ma cà rồng hay không thì không liên quan gì đến cậu, cậu vẫn chưa trả lời cho tôi biết tại sao cậu lại lén la lén lút đứng ở đây quan sát ngôi nhà này? Cậu có ý đồ gì?” Âu Thanh Nguyên không trả lời câu hỏi của Hàn Gia Tường mà còn nghiêm mặt, đề phòng, cảnh giác hỏi ngược lại.
“Tôi có ý đồ gì thì cũng không có liên quan đến anh.” Hàn Gia Tường đáp trả xong liền xoay người rời đi, vừa đi được vài bước cậu bỗng dừng lại hơi quay đầu nói: “Tôi có lòng tốt nhắc nhở anh một chuyện, hiện tại anh đã là ma cà rồng thì không nên đặt chân vào ngôi nhà này, trừ khi cấp bậc của anh từ cấp A trở lên nếu không anh sẽ bị những người trong ngôi nhà này phát hiện thân phận đấy, những người ở Phương gia đều là thợ săn ma cà rồng.” À không, có một người không phải là thợ săn.
Âu Thanh Nguyên sau khi nghe xong thì ngớ cả người, những người ở Phương gia là thợ săn ma cà rồng? Ý định đi vào Phương gia của Âu Thanh Nguyên đã tan biến ngay lập tức khi biết được tin tức này, anh không dám bước vào trong, lỡ như bọn họ phát hiện ra anh đã là ma cà rồng thì phải làm sao? Rất có thể họ sẽ nể tình mà không gϊếŧ anh nhưng cũng sẽ làm mọi cách để anh cách xa bọn họ.
Chủ tịch Âu chần chừ thêm một lúc thì xoay người rời đi, trước mắt anh phải trốn tránh tất cả mọi người một thời gian, đợi sau khi anh học được cách che giấu thân phận ma cà rồng của mình, tìm hiểu rõ mọi thứ về ma cà rồng thì sẽ đường đường chính chính quay về.
……………………………………………………
Âu Diệu Hàm quyết định bay sang Mỹ gấp, vừa đặt vé xong thì cô được Phương Châu Hoa lái xe đưa đến sân bay, những người ở Phương gia cũng sắp xếp công việc, thời gian để có thể sang Mỹ nhanh nhất có thể. Mối quan hệ giữa Phương gia và Âu gia cực kỳ tốt, đã kéo dài mấy thế hệ rồi nên mọi người ở Phương gia không thể ngồi yên đợi như vậy được.
Sau khi tiễn Âu Diệu Hàm, Phương Châu Hoa lái xe quay trở về nhà, trên đường về cô đã vô tình va chạm với một chiếc xe khác, Phương tiểu thư hốt hoảng vội vàng xuống xe xem người ở trong xe phía sau có sao hay không. Ngay khi thấy người bên trong xe bước ra, Phương Châu Hoa đã đứng hình mất vài giây vì ngoại hình quá đỗi nổi bật của người con trai ấy.
Cô nghĩ bản thân dạo này có duyên với trai xinh gái đẹp hay sao mà cứ gặp những người có ngoại hình xuất chúng, Phương tiểu thư suy nghĩ được mấy giây ngắn ngủi thì giật mình tự véo vào cánh tay một cái sau đó vội chạy đến hỏi han: “Anh không sao chứ? Có bị thương ở chỗ nào hay không?”
“Tôi không sao, không bị thương chỗ nào cả, người nên hỏi mấy câu này phải là tôi mới đúng chứ, tôi là người đã tông vào xe của cô mà.” Người con trai vô tình tông trúng xe của cô không ai khác chính là Hàn Gia Tường, cậu nhếch môi mỉm cười đáp lại.
Phương Châu Hoa cười tươi lắc đầu định trả lời không sao cả thì bất chợt trong đầu của cô bỗng hiện lên những lời mà Cố Trạch Thu đã miêu tả về người đã tấn công anh ta. Người con trai trước mặt của cô giống hệt như những gì mà Cố Trạch Thu đã miêu tả, Phương Châu Hoa nuốt nước bọt, khóe môi giật giật vài cái thầm nghĩ: “Chắc không có trùng hợp đến mức này đâu nhỉ?”
Hàn Gia Tường thấy cô đứng ngây người, sắc mặt có chút kém đi thì lay nhẹ người của cô, hỏi: “Cô không sao chứ?”
Cả người của Phương Châu Hoa giật lên một cái, cô vội gạt tay của cậu ra rồi đáp với giọng điệu vô cùng gấp gáp, khẩn trương: “Tôi không sao, nếu tôi và anh đều không sao, không có ai bị thương cả thì tôi xin phép đi trước đây.” Vừa dứt lời, Phương Châu Hoa liền vội vã lên xe rời đi thật nhanh.
Lái xe được một đoạn khá xa, Phương tiểu thư tấp xe vào lề đường sau đó đặt tay lên ngực trái của mình, đôi mày nhíu thật chặt, trong lòng cảm thấy vô cùng khó hiểu tại sao khi Hàn Gia Tường vừa mới chạm vào người của cô cô liền thấy kích động, trái tim đập nhanh hơn bình thường, rõ ràng đây là lần đầu tiên cô gặp cậu cơ mà.
………………………………………………
Cố Ngạn Thanh cùng Cố Tư Nhuệ đến Âu gia nhưng không thấy ai, hai người các anh liền nhanh chóng di chuyển đến Phương gia, ngay khoảnh khắc đứng trước cổng Phương gia cả hai lập đứng khựng người, cả người đứng hình mất mấy giây khi phát hiện gia đình của Phương Châu Hoa chính là thợ săn ma cà rồng, với giác quan của Cố Tư Nhuệ và Cố Ngạn Thanh thì không thể nào nhầm lẫn, sai lầm được.
Họ không chỉ biết Phương gia là thợ săn ma cà rồng mà còn biết một vài người trong đó là những kẻ đã tấn công anh em bọn họ.
Cố Tư Nhuệ, Cố Ngạn Thanh vội rời đi, cách Phương gia một khoảng cách vô cùng xa, hai người không muốn chạm mặt rồi đánh nhau với những người ở Phương gia.
Quay trở về Cố gia, Cố tam thiếu ngồi trên sô pha mặt mày có chút khó coi nói với em trai của mình: “Gia đình của Phương Châu Hoa đều là thợ săn ma cà rồng, thế thì đáng lẽ ra Phương Châu Hoa cũng phải là thợ săn chứ, tại sao khi biết chúng ta là ma cà rồng lại không có phản ứng gì?”
“Châu Hoa không phải là thợ săn đâu, điều này em có thể chắc chắn, sau khoảng thời gian tiếp xúc với cô ấy thì em dám chắc chắn cô ấy hoàn toàn không biết gì đến ma cà rồng, thậm chí còn không tin nó có thật, cô ấy chỉ là một cô gái bình thường mà thôi. Có lẽ, Phương gia đã che giấu không muốn Châu Hoa biết về ma cà rồng cũng như chuyện bọn họ là thợ săn. Sau khi biết gia đình của Châu Hoa là thợ săn thì em cảm thấy khó hiểu tại sao bọn họ lại không huấn luyện để cô ấy trở thành thợ săn luôn chứ? Tại sao lại che giấu mọi thứ về ma cà rồng?” Cố Ngạn Thanh lắc đầu cất giọng nói, anh bắt đầu đăm chiêu suy nghĩ, tự tìm câu trả lời về chuyện này.