Quay trở về nhà vào tối muộn, Phương Châu Hoa tắm rửa xong thì nằm dài ở trên giường không muốn đi đâu nữa cả, cả người của cô ê ẩm vô cùng, mỗi lần người đau nhức là cô lại thầm mắng Cố Ngạn Thanh, tất cả đều tại anh không thì cô đâu có mệt mỏi như thế.
Đang lim dim chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì Phương Châu Hoa bị giật mình bởi tiếng gõ cửa, cô cất giọng vọng ra bên ngoài, cánh cửa ngay lập tức được mở ra người bước vào là anh cả Phương Thiên Bảo, Phương Châu Hoa có chút bất ngờ khi thấy anh cả của mình bởi vì trước giờ anh rất ít khi tìm cô vào giờ này.
Phương Thiên Bảo ngồi xuống giường, dáng vẻ ấp úng, do dự một lúc mới mở miệng hỏi em gái: “Hoa Hoa! Lúc trưa anh đi công việc thì có vô tình nhìn thấy Diệu Hàm đi cùng với một người con trai, người con trai đó có mái tóc màu nâu dáng người cao hơn em ấy một chút, người đó là bạn trai của Diệu Hàm sao?”
Vừa nghe anh trai mình tả thì Phương tiểu thư đã biết đó là ai rồi, còn ai khác ngoài Cố Tư Nhuệ nữa chứ, cô há miệng định trả lời thì bất chợt cảm thấy có gì đó sai sai, cô hơi nheo mắt lại nhìn anh cả thắc mắc hỏi: “Sao đột nhiên anh lại quan tâm đến Diệu Hàm thế? Bình thường anh đâu có quan tâm mấy chuyện như thế này.”
“Thì… thì bởi vì anh luôn xem Diệu Hàm như em gái nên anh mới quan tâm, hỏi han một chút.” Phương Thiên Bảo khựng người lại vài giây rồi mới cất tiếng trả lời.
Phương Châu Hoa khẽ gật gù ồ lên một tiếng: “Người con trai đó không phải là bạn trai của Diệu Hàm nhưng tương lai thì chưa chắc, theo em thấy hình như người đó khá thích cậu ấy, không biết chừng anh ta sẽ tỏ tình và hai người họ sẽ đến với nhau.” Vừa nói cô vừa quan sát sắc mặt của Phương Thiên Bảo.
Phương Thiên Bảo im lặng, trầm ngâm một lúc lâu rồi đứng dậy: “Anh chợt nhớ ra còn có chút việc anh cần phải xử lý, không làm phiền em nữa em mau đi ngủ đi.” Dứt lời, anh nhanh chân rời khỏi phòng ngủ của em gái.
Phương tiểu thư dõi mắt nhìn theo anh trai cho đến khi cánh cửa đóng lại, cô cảm thấy anh cả của mình có gì đó rất kỳ lạ, dường như là sau khi Âu Diệu Hàm thẳng thắn nói từ bỏ tình cảm với anh thì anh đã trở nên lạ lùng như vậy.
Biệt thự Cố gia
Cố Ngạn Thanh cùng mọi người ngồi đợi anh cả của mình quay về, ngay khi thấy Cố Vĩnh Lâm bước vào anh đã lập tức mở miệng hỏi: “Mọi người chờ anh nãy giờ rồi đấy, bây giờ anh mau ngồi xuống nói rõ mọi chuyện đi, anh nói cái tên họ Dương đó đã cử người đến thành phố này là như thế nào?”
Cố Vĩnh Lâm cởϊ áσ khoác ngoài ra đưa cho người hầu sau đó ngồi xuống ghế sô pha cạnh mọi người, vẻ mặt của anh vô cùng nghiêm túc khi nói: “Theo những gì mà người của chúng ta đã báo thì Dương Hoài Châu đã cho người đến thành phố này tìm kiếm một người con gái, cụ thể thì anh vẫn chưa biết là tìm kiếm cô gái như thế nào chỉ biết cô gái đó sẽ giúp ích cho hắn, không những thế hắn còn muốn thu phục các ma cà rồng ở đây còn mục đích vì sao hắn làm vậy thì chắc mấy đứa cũng biết rõ rồi đấy, về người mà được Dương Hoài Châu cử đến đây thì không một ai biết cả.”
Cố Trân Dao mím môi, sắc mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc, còn nghiêm túc hơn cả mọi người có mặt tại đây: “Nếu nói như vậy thì chúng ta bắt buộc phải tìm ra cô gái đó trước Dương Hoài Châu và phải tìm ra người mà đã được hắn cử đến?”
Cố Vĩnh Lâm khẽ gật đầu, căn dặn các em của mình: “Sau này khi ra ngoài, mấy đứa nhất định phải đề phòng tất cả các ma cà rồng khác, có chuyện gì hay nghi ngờ một ai đó nhất định phải nói cho anh cùng những người khác biết, tuyệt đối không được hành động một mình, có biết không?”
“Chúng em biết rồi.” Tất cả mọi người đồng thanh cất giọng đáp.
…
Ngày hôm sau, sau khi đến Cố gia làm bánh cho Cố Ngạn Thanh xong thì cô quay trở về tiệm bánh, trên đường về Phương Châu Hoa bỗng gặp Vưu Thế An, cô mỉm cười vẫy tay chào hắn: “Trùng hợp thật, cậu đang đi đâu thế?”
“Không có trùng hợp đâu, tớ đang tìm cậu đấy.” Vưu Thế An đáp lại Phương Châu Hoa với vẻ mặt có chút khó coi, vừa nói xong hắn liền kéo cô đến một con đường nhỏ khá vắng vẻ gần đó rồi tiếp tục nói: “Châu Hoa! Cậu thật sự không muốn giúp tớ hay sao? Tớ nhất định sẽ trả lại cho cậu mà.”
Phương Châu Hoa kinh ngạc trước thái độ hiện tại của Vưu Thế An, cô cau mày trả lời: “Không phải là tớ không muốn giúp là do cậu không chịu nói thật cho tớ biết là rốt cuộc cậu cần số tiền lớn đó để làm gì? Hơn nữa, nếu giúp tớ chỉ có thể giúp cậu một phần nào đó thôi chứ tớ làm sao có một số tiền lớn như thế? Bốn trăm ngàn đô! Là bốn trăm ngàn đô đó, tớ đào đâu ra?”
“Không phải nhà cậu giàu có lắm sao? Cậu hỏi ba mẹ cậu không được à? Nhà cậu giàu như thế thì số tiền đó có là gì chứ? Còn có Âu Diệu Hàm nữa, cậu giúp tớ hỏi cậu ấy thử đi.” Vưu Thế An dường như sắp phát điên lên vì không có tiền.
Hắn vừa nói vừa dồn ép Phương Châu Hoa khiến cho cô bắt đầu có chút hoảng sợ lùi về phía sau.
Phương Châu Hoa mở to hai mắt nhìn người bạn trước mặt mình, cô cảm thấy người trước mặt quá xa lạ không còn là người bạn tốt đẹp mà mình đã quen biết, cô không nhịn được mà thốt lên: “Thế An! Cậu thay đổi rồi, thay đổi đến mức tớ không còn nhận ra cậu của trước kia nữa.”
“Tớ không có thay đổi, trước giờ vẫn như vậy, ngược lại là cậu, bây giờ tớ mới biết được bộ mặt thật của cậu, một kẻ giả tạo lúc nào cũng tỏ ra bản thân tốt đẹp lắm, nhưng thật chất là kẻ ích kỷ, thấy chết không cứu.” Vưu Thế An An vừa nói vừa đẩy mạnh Phương Châu Hoa.
Phương tiểu thư bất ngờ bị đẩy mạnh một cái khiến cho cô loạng choạng ngã xuống đất, bàn tay vì cọ xát với mặt đường mà bị trầy một mảng rướm cả máu.
Vưu Thế An bỗng bị mất kiểm soát khi ngửi thấy mùi máu của Phương Châu Hoa, hai mắt của hắn biến thành màu đỏ, răng nanh cũng hiện ra khiến cho cô kinh hãi, không tin vào mắt mình, miệng cô mấp máy vài giây mới thốt thành lời: “Cậu, mắt và răng của cậu… cậu là ma cà rồng?”
“Phải, tớ ma cà rồng, máu cậu thơm thật đấy, thơm như thế chắc máu cậu chắc sẽ ngon ngọt lắm.” Vưu Thế An từng bước từng bước tiến lại gần Phương Châu Hoa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mạch máu ở cổ của cô.
Phương tiểu thư vội vã đứng dậy bỏ chạy, Vưu Thế An thong dong đuổi theo phía sau, cô vì sợ hãi chỉ chú tâm làm sao thoát khỏi hắn mà không hề để ý đến sợi dây chuyền đang cảm biến, phát ra ánh sáng nhè nhẹ.