EDITOR: LILLY
BETA: LILLY
Triển Chiêu vừa lau mặt vừa ho khan, một lúc sau mới đứng vững. Giương mắt lại thấy vẻ mặt Bạch Ngọc Đường lo lắng nhìn mình, trong mắt còn mang chút áy náy và tủi thân. Triển Chiêu ngẩn người, cúi đầu gãi sau gáy, có hơi ngượng ngùng, vốn định xù lông, lúc này ngược lại trở nên dịu ngoan. Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, cũng gãi đầu tóc, thật ra lại thấy ngại vì chiếm hời.
.
.
.
Bạch Ngọc Đường nhìn thấy lại bắt đầu than thở trong lòng. Đúng là con mèo biết giày vò người khác mà, Bạch Ngũ gia y khoái ý giang hồ, không ngờ lại có ngày rơi vào tay con mèo đen này. Duỗi tay nhìn trán Triển Chiêu: "Miêu Nhi, tóc vẫn còn ướt."
Triển Chiêu dứt khoát quỳ sau lưng y, cầm khăn túm tóc y ra sức chà. Mãi đến khi đã chà cho tóc nửa khô rồi mới buông tay, đứng dậy đi đến trước mặt Bạch Ngọc Đường, chỉ chỉ đầu mình, nói: "Bạch Ngũ gia mau lên, cơm sắp nguội rồi." Sau đó nhét khăn lau trong tay cho y, vững vàng ngồi xuống.
Ngoài cửa sân, Từ Khánh cầm gương đồng nằm trong bộ đồ Triển Chiêu thay ra lúc tắm rửa, hỏi Tưởng Bình kế bên: "Đệ nói xem, khi nào bọn họ mới phát hiện ra chúng ta?"
Tưởng Bình khẽ lay cây quạt trong tay, chậm rãi nói: "Chúng ta đi trước đi, nhìn bộ dạng của hai đệ ấy, chắc còn phải mất một lúc nữa."
.
.
.
Bạch Ngọc Đường tiếp tục dán tới: "Miêu Nhi, nói lại một lần cho Bạch gia gia nghe đi."
Triển Chiêu quay đầu trốn: "Lời hay không nói hai lần."
Bạch Ngọc Đường cười cực thiếu đánh: "Miêu Nhi, Miêu Nhi ngoan."
Triển Chiêu không để ý tới y, bước nhanh hơn. Sau đó phía sau truyền đến tiếng Bạch Ngọc Đường cố nén cười: "Miêu Nhi, đi nhầm rồi, bên kia mới đúng."
===---0o0o0o0---===
Tác giả có lời muốn nói:
Đây là "một xiên cá nướng đã định chung thân" trong truyền thuyết sao ~
Editor cũng có lời muốn nói: Sự thật chứng minh Ngũ gia ăn nhiều khổ cực nhưng mà cá thì vẫn không biết nướng như thường ^^.
- --0o0o0o0---