Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại náo nức những kỷ niệm hoang mang của buổi tựu trường. Buổi sáng hôm ấy, một buổi ban mai đầy sương thu và gió lạnh, chị bán thuốc tây ở cổng ký túc âu yếm nắm tay tôi hỏi “Thế ghẻ hay hắc lào để chị lấy thuốc đây?”
Xin lỗi bác Thanh Tịnh, em nhại văn bác phát có gì bác bỏ quá vì em đã dẫn link tác giả tử tế, cơ mà khúc nói về ghẻ và hắc lào là em chế vào cho hợp tâm tư sinh viên ký túc thời đó.
Thôi không đùa nữa. Có thể nói với lũ sinh viên nội trú khi ấy, có một thứ rất khó để giấu, đó là vấn đề ghẻ và hắc lào. Chưa có một công trình khoa học nào nghiên cứu và lý giải thấu đáo sự xuất hiện của ghẻ ở ký túc, nhưng với anh em sinh viên thì tất cả được đổ cho nguồn nước. Đó là cách thông minh nhất, cũng như mắt bị lác là tại hướng đình – thế cho lành.
Trong khuôn viên Mễ Trì có những hàng cây cổ thụ rất lãng mạn, và nếu bắt gặp một lãng tử sơ vin, áo trắng cổ cồn, đứng trầm tư, một tay đút túi quần rất phiêu du bên gốc xà cừ…. thì đích thị anh ấy đang gãi ghẻ. Đó sẽ là hình ảnh kiêu hùng và bi tráng nhất của một nam sinh nội trú mà mai sau mỗi khi nhớ lại, nó khiến chúng ta không khỏi ngậm ngùi.
Sau đây là mẩu đối thoại phổ biến trong cuộc hạnh ngộ giữa anh Mễ Trì và anh Bách Khoa:
– Ồ bạn hiền! Dạo này vẫn ghẻ chứ?
- Không bạn ơi, chuyển sang hắc lào rồi.
- Tốt quá, tôi thì song kiếm hợp bích cả ghẻ lẫn hắc lào mới đau em!
- Mà bạn đang dùng loại gì đấy? ASA hay DEP?
- DEP, chứ ASA xót vãi lol ra.
- Ừm.
Đó là tên 2 loại biệt dược trong phác đồ điều trị ghẻ của anh em, còn loại nữa là BSI, lọ thủy tinh bé bằng ngón tay cái bên trong chưa thứ nước giống y chang xì dầu ta hay chấm rau lang, nhưng loại này chuyên cho hắc lào.
Không biết cánh nữ thì thế nào, nhưng đối với mấy thằng đực thì “sống chung với ghẻ” gần như đồng bào miền Tây sống chung với lũ. Cứ khoảng 3 giờ chiều trở đi, ngủ dậy việc đầu tiên là vạch mông ra gãi. Nếu hắc lào thì gãi cho bong lớp da mất dạy bên ngoài rồi dùng bông tẩm BSI chấm vào. Khỏi phải nói, BSI chứa chất éo gì đó (nhưng chủ yếu là cồn) nên ngay sau khi bôi vào, các con giờ nhảy dựng cả dái vì xót. Để tăng phần sinh động, có phòng bật hẳn băng Mô đen Tắc kinh lên nhảy theo, gọi là vũ điệu hắc lào, nhìn ngoài tưởng đang lạc vào sàn New Century hay quán bar nào đó.
Phòng khi ấy 12 thằng thì 9 thằng ghẻ, không ghẻ thì hắc lào (có thằng bị cả 2 luôn).(Cập nhật chap mới liên tục tại Truyện vkl chấm cơm - https://truyen v k l.com) Ở phòng 212 thì Vũ nháy được coi là nhà hắc lào học, còn Tuân say là nhà ghẻ học. Những đêm mùa đông lạnh giá, sau khi lang thang trêu gái về, Vũ nháy sẽ ngồi trên giường, bật cái bếp điện có dây lò xo lên, tiếp theo là tuột quần sịp, từ từ bóc những lớp da chết… thả vào bếp. Ngay lập tức một mùi hương đê mê, say đắm lòng người bốc lên – thứ mùi mà Biển vẫn chửi “TᏂασ con mẹ như mùi thịt trâu gác bếp”. Da người thường đã ghê, đây lại còn đã qua tẩm ướp dung dịch BSI, cứ xèo một cái là khói um lên rất ghê răng.
Một bữa Thịnh đen và Khoa uống rượu lòng lợn về, 2 thằng đều say nói ra tiếng Mán nhưng không nôn ra được, kể cả móc họng. 1 giờ đêm Vũ nháy nhảy trên giường tầng 2 xuống bảo “Để tao”. Sau khẩu quyết đanh gọn, Vũ bật bếp lò xo lên, vạch chân bóc những miếng da chết thả vào. Thì lạ chưa, Khoa và Thịnh ngửi xong gọi em Huệ luôn mới tài. Kể từ đó cứ thằng nào say xỉn cần a xê nôn là anh em dí mặt bắt ngửi món trâu gác bếp của Vũ, hiệu quả cực kỳ.
Lại nói về nhà ghẻ học Tuân say (thằng này khi nào cũng trong trạng thái say rượu). Tuân nghiên cứu rất kỹ cơ chế sinh trưởng của ghẻ. Theo Tuân, ghẻ được chia thành 2 loại, ghẻ nước và ghẻ ruồi. Ghẻ nước hay cư trú ở bàn tay, nhất là kẽ tay, loại này ngứa ít hơn ghẻ ruồi, bôi DEP vài tuần nhanh khỏi. Ghẻ ruồi mới kinh, Tuân bày cho anh em cách dùng kim khâu bắt ghẻ, động tác của anh tỉ mỷ và điêu luyện như vừa tốt nghiệp trường Y, khoa giải phẫu. Cứ khều được một con, anh sẽ hét vang “TᏂασ cái con mẹ mày, chạy đâu cho thoát!”
Mình mon men lại gần, tò mò hỏi “Đâu đâu?”. Anh chỉ vào lòng bàn tay bảo “Đây thây, phải tinh mắt cơ”. Mấy thằng cũng xúm vào chiêm ngưỡng nhưng chả thấy éo gì, Tuân bực mình “Mắt chúng mày chỉ giỏi soi lol con Hoài béo là tài, to như sợi chỉ thế này mà đéo thấy thì bố cũng lạy thầy!”
Hồi ấy nông nhàn, anh em hay tổ chức thi nhại thơ về ghẻ và hắc lào, nhưng lâu quá rồi mình quên bố nó mất, chỉ nhớ mang máng 2 câu mình đề tặng Khoa điên. Nguyên bản của anh Du là “Dưới cầu nước chảy trong veo. Bên cầu tơ liễu bóng chiều thướt tha”, mình chế thành “Dưới tầng nước chảy lao xao. Trên tầng Khoa gãi hắc lào như điên”. Khoa xị mặt lèm bèm bảo “TᏂασ cụ thằng H nhá, bố mày chỉ bị ghẻ thôi, hắc lào bao giờ?” Mình giải thích, anh đọc sách nhiều mà chả hiểu cái éo gì cả, vào thi ca nó phải khác chứ, em gieo từ “ghẻ ruồi” nó sái mẹ vần đi, anh hiểu chưa? Khoa lườm “Mày không phải gáy đểu anh!”.