Trở lại phòng 201, năm thứ 3.
Như đã nói, phòng có chị Tám ái chửi như hát hay. Thằng này mình không để ý vì nói chung vô hại. Nó cũng sợ mình như sợ cọp, đang chửi ai mà mình lừ mắt là tự động cụp pha tắt loa rè ngay.
Chị thứ 2 là chị Tuyền, học sau mình 2 khóa. Thằng này tay chân nhẵn thín không có sợ lông nào mới kinh. Tuyền ít nói, ai trêu thường chỉ bẽn lẽn cười. Kể cả hỏi nó “Thằng lol này cười cái đéo gì lắm thế mài?” thì nó cũng chỉ cười cười rồi im lặng.
Hồi đầu, do chưa kịp mua chăn (nói thật là tiếc tiền éo nỡ mua), quan sát thấy giường nó sạch đẹp, chăn bông ấm áp thơm tho, bèn reo lên “Mịa tối nay có chỗ ngủ rồi! Tuyền ơi tối anh ngủ với nhé?”. Nghe xong, thái độ nó không phản ứng gì, chỉ mủm mỉm cười. Mình bực quá (hồi ấy năm 3, là đại ca rồi sợ éo ai) hỏi lại cho chắc “Thế nào? Tối có thích giao lưu kết hợp không thì bảo?”. Nó vẫn nhoẻn miệng ra mà cười.
(Sau này nhớ lại, lúc mình xin ngủ ké, bọn trong phòng có đứa nhìn mình với ánh mắt vô cùng bí hiểm, rất tiếc là mình đã bỏ qua sự cảnh báo ngầm này. Mà kể cũng lạ, phòng thiếu giường mà éo đứa nào tranh nhau nằm với thằng Tuyền?).
… Thế rồi màn đêm huyền ảo cũng buông xuống trên bầu trời Mễ Trì. Sau khi lê la quán xá chán chê, mình về phòng. Chị Tuyền đã ngủ trước, chăn khép hờ ngang thân trên, cặp đùi mịn màng dạng tè he cả ra rất có mỹ quan. Sau khi gạt bớt cho cặp đùi kia khép gọn vào, mình kéo chăn bắt đầu lim dim thưởng thức cảm giác ngủ trên một cái giường thơm tho, sạch sẽ (nhất là nằm cạnh một thằng rất giống con gái, đéo oánh rắm bòm bọp như cu Biển).
Nửa đêm, đang ngái ngủ, chợt chị Tuyền quay mặt sang. Vừa nhóp nhép nhai, vừa dí sát môi vào má mình. Hơi thở nóng rẫy, cảm nhận rõ cả sự ẩm ướt. Mịa, ghét nhất ngủ chung đứa nào quay mặt vào hướng mình, bèn bẻ cổ nó ra phía ngoài cho chắc gạo. Thì bố tiên sư, nửa tiếng sau, chị lại vác cái mặt bèn bẹt ấy dí dí mạnh hơn vào má mình. Để yên xem chị mơ ngủ làm gì tiếp theo…. Đang định kéo chăn tấp mặt chị lại thì chợt chị hôn tới tấp vào cằm, vào má, rồi tay chị vòng sang ôm cứng người mình.
Nghĩ thầm chắc thằng này đang mơ ngủ, hoặc nó từng ngủ với gái nên quen thói. Điên quá bẻ đầu nó lần nữa, rồi tiện tay khuyến mại cho nó cái bộp vào mặt. Lập tức nó ngủ ngoan ngay, không động đậy.
Nhưng rồi cũng chỉ được vài chục phút, cứ nhè mình lim dim ngủ lại là nó hành động tiếp. Lần này nó quặp chân sang đùi, tay thì sờ soạng loạn cả lên, súng nó đâm cả vào mạng sườn nhột éo tả nổi, mồm rúc rúc còn đòi … hôn. Lúc ấy vừa điên vừa hoảng, chính xác là sốc. Mịa, nhẽ nào giữ gìn long thể hai mấy năm, môi còn chưa được hôn bạn gái…. giờ mất cái ngàn vàng vào tay thằng gay này?
Nóng mặt quá, gạt nhẹ chân nó ra rồi thò tay búng thật lực 2 cái liền vào bộ ấm chén nó. Thằng bé “á” lên một tiếng, người co lại như con tôm. Sẵn điên lên, giật cùi chỏ một phát dính cái “hự” ngay vào lườn, da^ʍ nữ hộc lên mấy tiếng rồi xuýt xoa đau đớn nằm nguyên một cục.
Đêm vẫn còn dài, nhưng éo dám nằm nán lại nữa. Chỉ sợ lúc mình ngủ vêu mõm, chị quay sang vùi hoa, dập liễu thì bỏ mẹ mình, sau này biết ăn nói kiểu gì với người yêu? Chẳng lẽ lại bảo “anh đi xe đạp, chẳng may ngã….” à?
Lục tục hất chăn vùng dậy sang giường nằm với thằng khác cho lành, éo dại nữa.
Mãi sau này chuyện lộ ra, lần lượt từng thằng đứng lên kể tội chị Tuyền. Có thằng bảo nó còn nằm lên cả bụng em, dập như đúng rồi anh ơi, tởm kinh lên được! Mình cười bò ra, chửi thế mà chúng mày éo phím cho tao biết, suýt nữa đi tong đời giai đẹp.
Phòng này cũng có vài dị nhân khác, điển hình là bần tiện đệ nhất Mễ Trì – Thạch Văn Điền. Tên dài ngoằng ấy do mình đặt cho. Điền quê Ba Vì, mặt mũi cổ quái như người tiền sử, da trắng toát, nhưng viết văn khá tốt (hay được đăng báo Hoa học trò). Hồi ấy Điền có lọ dầu gội Mỹ Hảo màu đen, to như cái chai, luôn ém kỹ dưới đáy rương đéo ai có thể xin được.
Cứ tầm 5 – 6 giờ chiều, Điền rón rén mở rương lôi lọ dầu ra, bóp vào tay một ít rồi… thoa lên đầu. Có hôm bơm trực tiếp, nhìn như bãi chim ỉa hay bị bò liếʍ. Xong xuôi lấy khăn mặt trùm đầu, lọ mọ xuống bể nước tắm gội (trùm khăn kẻo thằng khác hớt mất).
Có hôm không hiểu sao Điền mang cả lọ dầu ra bể, thằng phòng bên tắm xong, thấy dầu của Điền chắc tiếc rẻ, nên mượn chai dầu bóp vào cái sịp ướt giặt cho… thơm. Thằng này đang bóp thì Điền nhà ta xót của giằng lấy chai dầu lẩm bẩm “Mẹ ông, xin dầu gội người ta để giặt sịp lại còn nặn nhiều…”. Thằng kia tức quá cầm chai dầu bóp lấy bóp để cho phè cả ra….Ngay lập tức Điền nhoài người giật lại, thế éo nào trượt chân ngã cái rầm sứt bố nó mảnh răng cửa, máu chảy tèm lem cả mồm. Hai bên lao vào đấm nhau náo loạn một góc ký túc. Bọn mình đứng trên gác 2 nhìn xuống thấy hết nhưng kệ mẹ nó, có thằng còn nhảy dựng lên, vỗ tay như tuyển VN vừa ghi bàn vào lưới Thái Lan.
Điền bẩn tính, văn thì nuột nà nhưng sống như cứt nên anh em ai cũng ghét ra mặt. Buổi trưa có hôm ăn cơm về, Điền ngậm tăm ngủ vêu mõm, chân vẫn đi giày đàng hoàng. Thằng Hưng tồ bèn nhảy xuống rút cái tăm ra, lấy cái tăm hay dùng ngoáy tai ngoáy một hồi vào mũi cho thật đậm rồi… nhét vào mồm Điền. Điền không hay biết gì, thi thoảng còn đảo đảo môi, nhìn như gái xì tin đang ngậm kẹo mυ'ŧ, hài vật.
Chuyện bọn nó bựa thì kể mãi không hết, nhưng chuyện bựa của riêng mình thì cũng một mớ. Năm thứ 3 bắt đầu lỳ rồi. Là một đứa thuộc diện nổi tiếng ký túc vì đá bóng ngon và viết báo nhiều, đi đâu cũng khệnh khạng phết. Vì lẽ đó nên ít nhiều mình giữ “hình ảnh” một chút, không bựa được bằng bọn bạn cùng lứa.
Một trong số chuyện bựa nhất của mình là, bao gồm: Cũng mấy đứa đêm hôm tụt quần nhảy vào… bể nước ký túc bơi, tắm rửa ầm ầm, thậm chí còn thách nhau đứa nào lặn lâu nhấtl uôn (gọi là giải thần kinh mở rộng) , xong có đứa tiết lộ trong lúc lặn tranh thủ đái phát , sáng mai đám đàn em vẫn oánh răng, lấy nước bể pha trà, pha mỳ tôm bình thường.
Vào thư viện ngủ nhờ buổi trưa (bà cô thư viện quý lắm), lúc sau buồn đái quá, tìm mãi không ra nơi xả (vì cửa khóa ngoài), bèn trèo lên ô cửa sổ, hé ra một chút rồi… câu ra ngoài. Thế éo nào căn chỉnh tọa độ kiểu gì mà tưới ướt cả mấy cái xe máy của khách dựng bên ngoài, bọn nó hét ầm lên hỏi nhau “Nước… nước ở đâu chảy xuống thế?”. Đang dở nên không hãm lại được, bọn nó chửi cho một trận (éo sao, bố mài đóng cửa lại rồi, biết thằng nào).
Tán mãi mới đổ được một em năm nhất, em Thủy quê Sơn La. Thủy to cao, người múp và mặn mà. Vừa tỏ tình xong thì thấy em cùng phòng xinh hơn nên dừng lại chuyển hướng tán cái đã. Rủ Thủy ra khuôn viên, hỏi “Em có yêu anh không?”. Thủy vừa khóc vừa nói “Có”. Quay sang bảo “Nhưng anh lại khô yêu em nhé”. Con bé ôm mặt khóc tu tu, hỏi sao lại thế? Trả lời “Anh chả biết nữa”…. Nhục nhất là khi lời tỏ tình với em xinh hơn kia thì em ấy bảo “Dạ, em có bạn trai rồi”. Mịa, tự nhiên mất cả chì lẫn chài!
4 năm ký túc, tổng kết lại chỉ yêu có 1 người vào năm cuối, khi em ấy đang học 12, chuyên Toán Tin Quốc gia. Một mối tình đẹp nhưng dang dở, thậm chí mới cầm tay nhau có vài ba bận, chưa hôn. Nhưng thôi, chuyện đó lại là một câu chuyện dài…