Cuối năm 2, sau một thời gian tạm lánh ra ngoài ở trọ, mình lại ôm cái rương gỗ lóc cóc trở lại ký túc, vì ở ngoài tuy bình yên nhưng buồn quá.
Phòng 212 về cơ bản vẫn thế, tuy nhiên đã có một số điểm sáng cần ghi nhận. Đầu tiên là anh em đã tạm thời cắt được cơn buồn rắm của Biển thần ȶᏂασ, chính xác là đã khống chế để Biển oánh rắm tự do – trong khuôn khổ cho phép. Khái niệm “tự do trong khuôn khổ” được Hoan điên nhặt đâu về và phổ biến cho anh em cùng quán triệt, Hoan phân tích:” Tự do trong khuôn khổ là gì? Nói thì dài dòng, nhưng tóm lại ví dụ như thằng Biển, mày có đam mê đánh rắm, anh em sẽ tạo điều kiện cho mày phát huy hết năng lực. Nhưng cái gì cũng có giới hạn, lúc phòng có bạn gái đến chơi, hoặc đồng đội đang sinh hoạt văn nghệ thì tạm thời mày hãm cái sự sung sướиɠ đó lại. Tao nói thật là những lúc đang đọc thơ mà mày thả bom tao rất điên, từ giờ trở đi mày nên tôn trọng cảm xúc anh em chút nhé, thằng bựa nông dân!”
Biển trùm chăn, thò cái mồm ra thủng thẳng bảo “TᏂασ mẹ, em là em chiều thị hiếu anh em, chứ nếu thơ anh hay hơn thì em nhường không gian nghệ thuật lại cho anh”. Hoan nghe xong rất ưng cái bụng, bèn lẩm bẩm khen vuốt đuôi “Cơ mà đéo biết nó ăn cái lol gì mà đánh rắm tài thế!”
Xong vụ thần ȶᏂασ, Hoan trình bày tiếp “Chúng mày có thấy là các phòng bên cạnh hay có gái đến chơi không? Đã bao giờ chúng mày tự hỏi, tại sao anh em ta toàn thằng đẹp giai khoai to mà ngay đến mấy con cá sấu chúng nó cũng không bén mảng?”. Vũ nháy bắn bi thuốc lào, nhả khói mù mịt bảo “Phòng như cái tổ chuột chứ sao, có khi đợt này anh em ta vứt mẹ điếu cày đi, hôi mù đéo ai chịu được”. Hoan bảo “Vấn đề không phải bẩn hay sạch. Bẩn thì bọn con gái nó sẽ tự dọn giúp. Tao cho rằng chúng ta bựa quá, nhất là thằng Thuật…”
À lại nói về Thuật ©ôи ŧɧịt̠ bò. Thuật thuộc dạng vai u thịt bắp, mồ hôi dầu. Sở trường là thích tập tạ. Thuật mua đâu đôi tạ tay về, cứ 4 – 5 giờ chiều hay oánh mỗi quả sịp đen, đứng tơ hơ bên cửa sổ tác nghiệp. Chị em bên dãy C2 ngó sang nhiều phen giật mình khϊếp đảm với động tác rất khiêu da^ʍ của Thuật. Mình có lần bảo “Tao chẳng thấy mấy thằng cơ bắp cuồn cuộn đẹp chỗ đéo nào cả, trông như dũng sỹ đóng gạch kinh bỏ mẹ”. Thuật nói kệ, khỏe là được, khỏe để bảo vệ tổ quốc. Mấy đứa nhìn quả súng của nó lắc lư theo động tác cử tạ mà đau cả bụng. Có thằng bảo “Sau này nhỡ chết đói mày cắt nguyên cụm ấy mang bán cho bọn nhà hàng để chúng làm món pín bò khéo đủ tiền ăn cả tháng”.
Bình thường Thuật có 2 cái sịp thay đổi, nhưng bữa nào chưa khô kịp nó bận mỗi cái quần đùi lõng thõng, nhìn rất củ chuối. Có hôm bạn gái một đứa trong phòng đến chơi gửi lại cái túi xách để đi uống ăn trưa, mấy thằng thách Thuật treo cái túi ấy vào trym rồi đi lại trong phòng xem trụ được mấy phút. Cái túi ấy đựng gì bên trong không rõ, nhưng ước chừng nặng phải đến 2 cân.
Thuật không nói nhiều, ngoắc ngay quai túi vào vị trí (như treo cái chảo vào đinh trên tường), uốn éo đi lại như diễn thời trang. Tài cái là nó có thể điều khiển cơ trym để cái túi lên xuống, lắc lư theo vũ điệu rất hoang dã. Mấy thằng ngồi quan sát mà cười bò ra, Biển bảo “Tí nữa con kia sướиɠ nhé, cầm vào quai túi xách chắc không muốn rời nữa”. Thuật khoe “Ăn thua gì, hồi ở nhà chúng nó thi nhau gánh nước bằng trym, tao nhấc hẳn 2 chai coca loại lít rưỡi một chai”. Anh em chắp tay kính nể, phong ngay cho Thuật là võ sỹ ©ôи ŧɧịt̠ bò.
Hoan nhỏ con, nên có vẻ hơi tự ái với quả hàng khủng của Thuật, trách “Gớm, tập tành thì mặc quần áo vào cho tử tế. Mày làm thế phòng ta mất mẹ hết khách”. Thuật chỉ cười trừ. Có bữa anh em đang bu vào cửa sổ ngắm gái C2, thấy Thuật mặc sịp sán vào bèn phím nhau tuột sịp nó. Một đứa tuột, một đứa đút ngay cán chổi vào giữa háng, xong cả đám hét um lên đánh động cho đám gái bên kia nhìn sang. Khỏi phải nói, Thuật điên lên đuổi từng thằng một. Nó tập thể hình thì biết rồi đấy, táng quả nào ra quả nấy, chạy không kịp để nó bắt được thì xác định luôn.
Sau vụ ấy Thuật trở nên kín đáo hơn, bộ mặt phòng 212 cải thiện rõ rệt, lác đác đã thấy bóng dáng gái thấp thoáng xuất hiện. Anh em cho đó là tín hiệu tích cực, cần phát huy và nhân rộng.
Dạo đó có một thuật ngữ chuyên ngành mới xuất hiện, đó là “cháo lưỡi”. Mình nghe thì biết chúng nó đang nói đến chuyện hôn nhau, nhưng tại sao lại lại gọi cháo lưỡi thì chưa hình dung ra. Một hôm Thắng cố gạ “Ê tối ra vườn hoa ta chụp bọn cháo lưỡi đi!” Vườn hoa ký túc bé tẹo, trồng mấy bụi dừa nước, đặt mấy cái ghế đá chủ yếu cho các đôi ôm ấp, hôn hít đỡ ngại. Đau cái là khu vườ hoa đấy toàn bọn giai ngoại trú ôm gái nội trú, giai ký túc tỉ lệ có người yêu khá thấp (chắc tại lôi thôi dúm dó). Thắng cố bảo, tao mượn được quả máy ảnh đây rồi, tối ta vào chụp chết mợ chúng đi.
Nói là làm, tối đến, cơm nước xong mấy thằng mò vào vườn hoa tác nghiệp. Thắng cố chọn được một đôi hôn nhau ác liệt nhất, dí máy sát mặt chụp lia lịa mấy kiểu liền. Đa số bọn nó hốt hoảng buông vội nhau ra rồi che mặt, nhưng có thằng rất manh động. Khi đèn flash vừa lóe lên, thằng bạn giai kia lập tức nhổm dậy đuổi Thắng cố chạy trối chết. Thắng cố vứt cả dép cong đít chạy thục mạng vào ký túc, lên cầu thang lẻn ngay vào một phòng đóng chặt cửa lại mặt cắt không ra máu. Mình và đồng đội đi sau đấm lưng nhau mà cười. Lên tới phòng, Thắng cố hỏi “TᏂασ mẹ dép tao đâu?” Mình bảo ơ tao tưởng mày ôm cả dép luôn? Nó thở hổn hển “Vãi lol thật, không ngờ thằng dog kia chạy nhanh thế, may tao nhanh không chắc tan cái máy ảnh. Nó về chưa để xuống tìm dép?”
Chiều mai Thắng ra Lương Thế Vinh rửa ảnh. Đa số bị nhòe hoặc lóa không rõ mặt vì vừa chụp vừa chạy. Chỉ vào ảnh một cặp hôn nhau, Thắng phân tích “Đây nhá, lưỡi chúng nó cuốn vào nhau thấy rõ cả nước bọt đây này… Vì thế gọi là ăn cháo lưỡi, hiểu chưa?” Biển bảo “Hay mày gửi cho báo nào đó dự thi Góc ảnh đời thường, kiếm ít đồng uống bia đê?”. Hoan can “Nhìn phàm tục bỏ con mẹ ra, mất hết thi vị của tình yêu… Chúng mày tin hay không thì tùy, nhưng sau này yêu ai tao đéo hôn đâu, kinh bỏ mẹ”. Mình bảo “Tin, vì móm như anh đéo con nào nó dám hôn”. Hoan chửi loạn cả lên, lời lẽ vô cùng tao nhã và phiêu du… Nhưng mình không chấp, vì hôm nay khám phá ra điều rất hay ho, đó là tại sao gọi là cháo lưỡi…