Ngoài ra, trong giỏ còn có mấy củ từ màu đen tuyền.
Trương Thiên lấy mấy củ từ lớn nhỏ không đều này ra, ánh mắt phức tạp, chỉ có ba củ thôi mà phải đổi tận mười quả trứng gà.
“Lúc nào hầm canh thì anh bỏ thêm thứ này vào đi, giá trị dinh dưỡng của nồi canh sẽ tăng lên gấp đôi đó ạ.”
Trương Thiên đưa củ từ cho anh Hai đang trợn mắt há hốc mồm.
Chưa hết, trong giỏ còn có một trái bí đao, hai túi đặc sản núi rừng, cùng với một ít rau dưa, đều do ba cô Trương Vệ Quốc phải tìm kiếm trao đổi ở khắp nơi, ngoài ra còn có cả đồ do nhà tự trồng.
Tuy những thứ này trong tương lai có thể mua được dễ dàng như trở bàn tay, nhưng vào thời điểm bây giờ, muốn mua được chúng cũng phải tiêu tốn không ít công sức.
Những món đồ bồi bổ này có thể nói là chứa đầy tình cảm đong đầy của ba mẹ người thân.
Trương Hồng Văn cảm động một lúc, sau đó lập tức bỏ đồ lại vào trong giỏ, anh ấy giao Mao Bình cho Trương Thiên chăm sóc, còn bản thân thì về nhà chuẩn bị cơm trưa cho vợ.
Sau khi Trương Hồng Văn rời đi, phòng bệnh sản phụ vốn đang yên tĩnh lập tức sinh động hẳn lên.
“Cô Mao à, chồng của cô đối xử với cô đúng là tốt thật đấy, là đàn ông mà anh ấy vẫn chịu xuống bếp nấu cơm, hầm canh cho cô.”
Giường bên trái là chị Mã, một sản phụ khoảng 30 tuổi, tấm tắc lấy làm lạ.
“Đúng vậy, tôi sắp xuất viện đến nơi rồi mà ông chồng nhà tôi cũng không tới xem tôi và con gái lấy một lần.”
Giường bên phải là chị Liễu, một người phụ nữ yếu đuối cũng cảm thán, trong lời nói toát lên cảm giác cô đơn.
Phòng bệnh này có tổng cộng ba sản phụ, chị Mã lớn tuổi nhất, đã sinh đứa thứ ba, hai ngày trước chồng chị ấy chỉ vội vàng tới đây một lần, sau đó không thấy bóng dáng đâu nữa.
Chồng của chị Liễu còn quá đáng hơn, từ khi chị ấy sinh đến bây giờ vẫn chưa từng xuất hiện.
Trương Thiên không khỏi chửi thầm trong lòng, kết hôn như vậy còn không bằng không kết hôn, bản thân người phụ nữ mạo hiểm tính mạng để sinh con, thế mà đối phương còn không để ở trong lòng, rất đáng giận.
Trong lúc nhất thời, Mao Bình cũng không biết nên nói lời gì để an ủi đối phương, đúng lúc đó, Giang Phi Lục - mẹ của chị ấy đã tới.
Đôi mắt của Mao Bình lập tức sáng lên, làm nũng với mẹ:
“Mẹ, đầu con ngứa quá, mẹ gội giúp con được không.”
Từ lúc sinh cho đến bây giờ, tóc của chị ấy đã sớm bị mồ hôi thấm ướt, dính bết thành một cục rồi!
Da đầu vừa dầu vừa ngứa, chị ấy vốn định nhờ chồng gội giúp mình một chút, nhưng lại bị chồng nghiêm mặt từ chối, nói là sản phụ ở cữ tuyệt đối không thể dính nước.
Nghĩ đến việc mẹ luôn cưng chiều mình, Mao Bình cảm thấy mẹ chắc chắn sẽ gội giúp mình!
Nhưng mà…
“Không được!”
Giang Phi Lục không chút nghĩ ngợi lập tức từ chối.
“Sao vậy mẹ? Con không chịu nổi nữa đâu! Con khó chịu lắm!”
Mao Bình giống như là không chấp nhận được, bắt đầu khóc nức nở.
Trương Thiên thấy vậy thì hoảng sợ vô cùng, người ta thường nói cảm xúc của sản phụ cực kỳ không ổn định, thậm chí có thể xuất hiện trạng thái trầm cảm và lo âu.
Sợ rằng chị dâu sẽ mắc phải chứng trầm cảm sau sinh, cô vội vàng lên tiếng an ủi:
“Chị dâu à, phụ nữ vừa mới sinh xong đúng là không thể đυ.ng vào nước, tránh cho miệng vết thương bị nhiễm trùng, dì cũng chỉ là vì suy nghĩ cho chị, lo cho cơ thể của chị thôi.”
Mao Bình khóc đến mức thở cũng không ra hơi:
“Chị cũng biết mẹ chị lo lắng cho chị, chị cũng không muốn khóc, nhưng chị không nhịn được.”
“Hơn nữa tóc chị thật sự rất ngứa, chị còn ngửi thấy cả mùi hôi của nó nữa!”
Mao Bình là một cô gái vừa thích làm đẹp vừa ưa sạch sẽ, hiện giờ bản thân lại vừa bẩn vừa hôi như vậy, vừa nghĩ đến cảnh bản thân phải trải qua ít nhất nửa tháng như thế nữa, chị ấy chỉ cảm thấy vô cùng suy sụp.