Sau đó, cô quay lại nhìn chị dâu, khẽ gật đầu.
Mao Bình run rấy lau mồ hôi ở lòng bàn tay, chị ấy hít sâu vài lần, sau khi bình tĩnh lại mới bước ra mở cửa.
Một nhóm người quấn khăn đỏ trên tay xông vào tới, người đàn ông mũi to dẫn đầu nói với vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị:
"Có người tố cáo nhà cô đang bí mật cất giấu Tứ Cựu với ý đồ khôi phục chế độ phong kiến!"
"Tôi, tôi khẳng định là không có!"
Mao Bình giọng nói run rẩy trả lời, không khỏi đưa tay sờ bụng mình.
"Nếu như cô không chịu thừa nhận, vậy chúng tôi sẽ phải tự mình lục soát!"
Gã mũi to nói xong liền giơ tay lên, những người phía sau lập tức xông vào trong nhà bắt đầu lục lọi.
Trương Thiên thừa dịp bọn họ xông vào, cô nhanh chóng bước ra ngoài, đứng cạnh chị dâu và đỡ lấy chị ấy.
Mao Bình là một người phụ nữ mang thai và đang trong thời kỳ dự sinh, chị ấy không thể chịu bất cứ sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ nào.
Trương Hồng Văn vốn đang tắm dở, nghe thấy tiếng động thì lập tức vội vàng mặc quần áo đi ra, ôm lấy vợ nhẹ giọng an ủi.
Nhìn những người này làm loạn ngôi nhà, Mao Bình càng thêm buồn bã khổ sở.
"Không có."
Một tên cấp dưới đáp.
Gã mũi to khẽ cau mày:
"Sao mà không có được? Cậu đã lục soát kỹ chưa?"
Người đàn ông kia nói rõ ràng rành mạch, sao lại không có được chứ?
“Đã tìm ở tất cả mọi nơi rồi, thực sự không có."
Gã mũi to vẫn không tin, ánh mắt quét khắp phòng, cuối cùng dừng lại ở trên bụng Mao Bình.
“Chắc chắn là cô ta đang giấu đồ ở trong quần áo, nếu không thì tại sao bụng lại to như vậy?”
Gã ta quả quyết nói.
Trương Thiên giận dữ trả lời:
"Tôi nghĩ anh phải biết phụ nữ mang thai thế nào, có bà bầu nào mà bụng lại không to chứ?”
“Ai biết cô ta có thai thật hay không?”
Gã mũi to không tin.
“Các cô đi kiểm tra xem.”
Gã ta kêu hai cô gái đi làm việc đó.
Hai người mới đi được hai bước thì thấy Mao Bình lảo đảo, thở hổn hển, trên khuôn mặt tỏ rõ sự đau đớn.
"Tôi... Tôi hình như sắp sinh rồi..."
“Chị sắp sinh sao?!”
Trương Thiên giật mình, vội vàng đỡ lấy chị ấy.
Còn hơn một tuần nữa mới đến ngày dự sinh của chị dâu, bây giờ lại bị động thai, chắc chắn là do quá sợ hãi.
"Mau đỡ chị dâu em, để anh đi tìm một chiếc xe!"
Trương Hồng Văn quay người định rời đi, nhưng lại bị ngăn lại.
"Cậu chờ một chút! Tại sao lại trùng hợp đến mức đau bụng vào lúc tôi chuẩn bị lục soát người của cô ta chứ, mấy người cho rằng tôi ngu ngốc sao!"
Gã mũi to hừ lạnh:
"Tiếp tục lục soát đi, có lẽ đúng là giấu ở trong bụng đấy."
Hai cô gái do dự nhưng trước sự thúc giục của gã mũi to, bọn họ chỉ có thể bước tới và chuẩn bị động thủ.
"Mấy người điên rồi hả?"
Trương Hồng Văn không thể tin nhìn chằm chằm hai người, đưa tay định đẩy bọn họ ra.
“Anh Hai!”
Trương Thiên ngăn lại, ánh mắt bình tĩnh.
“Để bọn họ kiểm tra đi, chị dâu không thể trì hoãn thêm một phút một giây nào đâu.”
Cô lạnh lùng nhìn hai cô gái, nghiêm mặt nói:
“Còn không mau nhanh lên, chậm một giây cũng sẽ khiến chị dâu tôi và đứa nhỏ trong bụng gặp nguy hiểm. Nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra, hai cô có gánh nổi trách nghiệm hai mạng người không?”
Sắc mặt của hai cô gái có chút tái nhợt, dưới sự thúc giục của Trương Thiên, bọn họ vội vàng kiểm tra:
"Không có vấn đề gì, bụng bầu là thật."
"Mời các người nhanh chóng rời khỏi đây, tôi muốn đưa vợ tôi đến bệnh viện!"
Trương Hồng Văn kìm nén lửa giận, hung tợn nói, sau đó lao ra ngoài tìm xe.
Mặt gã mũi to tối sầm, gã ta khịt mũi rồi đóng sầm cửa lại.
Đợi bọn họ rời đi, Trương Thiên mới đóng cửa sổ lại, dìu chị dâu chậm rãi bước xuống dưới lầu.
Vừa xuống lầu liền nhìn thấy anh Hai đang đạp xe đạp tới.
Nhờ có phương tiện di chuyển, mấy người nhanh chóng đến bệnh viện.
Mao Bình được đưa vào phòng sản, còn Trương Thiên và Trương Hồng Văn thì đợi ở bên ngoài.