Ngô Đại Hồng ngồi thụp dưới đất, kéo quần đối phương khóc lóc om sòm, mắt đầy tia máu nhìn chằm chằm chồng mình.
"Mẹ nó, hôm qua vợ của anh bị đám người kia ức hϊếp, vậy mà hôm nay anh lại không dám hó hé gì? Đúng là đồ hèn nhát!"
Ngưu Kiến Dân dù có dùng sức thế nào cũng không thể kéo quần ra được, chỉ có thể cười khổ nói:
“Nếu tôi dám làm gì, vậy thì hôm nay người bị dắt lên bục chỉ trích chính là cả nhà chúng ta! Cô bình tĩnh lại chút đi, coi như tôi cầu xin cô đấy! Hiện giờ những tên đó phách lối thế nào cô cũng đã nhìn thấy rồi đấy, tôi cũng không còn cách nào cả.”
"Nhiều lời như vậy làm gì, anh chính là đồ vô dụng! Tôi đây xui xẻo tám đời mới gả tới nhà anh đó, cái đồ hèn nhát không đáng mặt nam nhi!"
Ngô Đại Hồng thô bạo dùng tay áo lau nước mũi, sau đó dùng sức đẩy mạnh.
Ngưu Kiến Dân vốn đứng không vững, lập tức bị vợ xô đập vào bức tường xi măng ở rìa hành lang.
Anh ta loạng choạng vài bước rồi mới giữ được thăng bằng, nhìn những người hàng xóm đang tụ tập xung quanh xem trò vui, tiếng nghị luận ồn ào khiến ngọn lửa trong lòng Ngưu Kiến Dân chợt bùng lên, anh ta quay người tóm lấy Ngô Đại Hồng một cách thô bạo, sau đó tát vợ mình hai cái bốp bốp.
Điều này khiến Ngô Đại Hồng lập tức ngây ngẩn cả người, mà Trương Thiên vừa mới chen vào được cũng đờ người ra.
"Anh... Anh đánh tôi? Anh thế nhưng lại dám đánh tôi!!"
Ngô Đại Hồng mở to mắt, sắc mặt tái nhợt, tay trái che bên má bị đánh, nhìn Ngưu Kiến Dân với vẻ không thể tin được.
"Tôi đánh cô đấy!"
"Những người đó cũng chẳng làm sai! Cô lấy tôi nhiều năm như vậy, đến một quả trứng còn chẳng đẻ ra được, cả ngày chỉ biết ôm mấy bức tượng đất đó tụng kinh, khiến căn nhà trở nên chướng khí mù mịt, rồi có được ích lợi gì không? Đúng là chả được cái tích sự gì cả!"
Ngưu Kiến Dân không nhìn vợ mình nữa, anh ta phủi phủi lớp bụi trắng trên quần, chuẩn bị ra ngoài làm việc.
"Sao lại không có ích lợi gì!? Không phải vợ của Trương Hồng Văn đã mang thai rồi đó sao! Cô ấy cũng cầu nguyện Bồ Tát mà, tôi nhìn thấy rõ rành rành, bức tượng còn đang được đặt ở trong nhà của cô ấy đấy."
Ngô Đại Hồng đứng dậy, nói với vẻ không phục.
Ngưu Kiến Dân dừng bước, anh ta quay đầu lại nghi ngờ hỏi:
"Cô nói trong nhà của Trương Hồng Văn có tứ cựu(*)?"
(*) Tứ cựu là tên gọi chung của tư tưởng cũ, văn hóa cũ, phong tục cũ và thói quen cũ, mang nghĩa xấu
"Đúng, tôi tận mắt nhìn thấy!"
Đôi mắt của Ngưu Kiến Dân lóe lên một tia sáng, Trương Thiên lập tức chú ý tới, trong lòng bỗng cảm thấy không ổn.
"Mọi người giải tán đi, cũng sắp đến giờ đi làm rồi, mọi người còn không nhanh chân nhanh tay chút, cần ăn cơm thì ăn cơm, cần đi vệ sinh thì đi vệ sinh đi."
Có người bắt đầu vừa nói vừa đuổi mọi người đi.
"Hết chuyện rồi."
"Bà nói xem, nhà Trương Hồng Văn kia có thật sự giấu tứ cựu không?"
"Làm sao mà tôi biết được?"
"Tôi nghĩ tin này cũng tám phần là thật đấy!"
"Cho dù có thì cũng không liên quan gì đến chúng ta cả, mau về nhà ăn cơm đi!"
Nhân lúc mọi người trở về nhà, Trương Thiên vội vàng tới gõ cửa nhà anh Hai.
Vừa rồi ánh mắt của Ngưu Kiến Dân có gì đó không đúng lắm, tám phần là đang ngấm ngầm giở trò, cô phải nhanh chóng đi nhắc nhở họ mới được.
"Tới đây!"
Cánh cửa vừa mở ra, một khuôn mặt trái xoan xinh đẹp xuất hiện, Mao Bình ngạc nhiên nhìn Trương Thiên.
"Em Ba? Sao em lại đến đây vậy?"
Trêm môi chị ấy nở một nụ cười cứng ngắc, như thể không quá muốn nhìn thấy Trương Thiên.
"Bà nội lo lắng cho chị nên đã kêu em tới đây để thăm hai người."
Trương Thiên đi theo phía sau Mao Bình, tiện tay đóng cửa lại.
Nguyên chủ học trung học ở huyện thành, bình thường lúc được nghỉ là cô sẽ chạy sang nhà Trương Hồng Văn để ăn trực, lúc đi còn mang theo rất nhiều đồ, kể cả đồ ăn đồ uống lẫn các vật dụng linh tinh.