Làm Ánh Trăng Sáng Tôi Và Thế Thân Thụ Ở Bên Nhau

Chương 18

Tới nội thành Diệp Thu Ninh mới chậm rãi tỉnh lại, cậu nhìn về Giang Thầm đang lái xe.

“Giang thiếu, chúng ta đi đến đâu rồi?”

Vừa mới tỉnh ngủ, khuôn mặt Diệp Thu Ninh ngây thơ lại mờ mịt, Giang Thầm nói: “Đã tới nội thành, cậu ngủ tiếp đi, về đến nhà tôi sẽ gọi cậu.”

Diệp Thu Ninh liền chậm rãi ngủ tiếp, chờ tới khi cậu tỉnh lại lần nữa, khi mở mắt ra ánh sáng trong xe ảm đạm, ngoài cửa sổ xe bóng đêm thâm trầm, chỉ có ánh đèn đường sáng lên trong đêm tối.

“Giang thiếu?”

Diệp Thu Ninh không thấy Giang Thầm ở trong xe, trong lòng đầy hoảng hoảng, cậu đã ngủ được bao lâu rồi?

Cúi đầu xuống vừa hay nhìn thấy chiếc áo đang khoác trên người cậu, hẳn là áo của Giang thiếu.

Giang Thầm nhận điện thoại xong xoay người lại, liền có một người nhào vào trong lòng ngực anh. Động tác quen thuộc, áo khoác quen thuộc, anh cúi đầu xuống nói: “Đã tỉnh?”

Động một cái liền nhào vào lòng người khác, cái thói quen này Diệp Thu Ninh đúng là thói hư mà.

“Giang thiếu, em vừa rồi tỉnh lại liền không nhìn thấy ngài đâu cả, em thực sự rất sợ hãi.”

Chuyện này thì có cái gì mà sợ hãi, đều đã về tới nhà rồi, tuy rằng là nghĩ như vậy nhưng Giang Thầm vẫn an ủi cậu: “Không phải sợ, tôi ở đây.”

Điểm mấu chốt của anh càng ngày càng thấp, rõ ràng trước kia anh đối Diệp Thu Ninh không phải là cái bộ dạng này.

Diệp Thu Ninh nhìn thấy tiểu khu quen thuộc trước mặt, mới nhận ra mình đã về đến nhà rồi, cậu ngẩng đầu lên nhìn anh: “Giang thiếu, ngài đưa em đi lên được không?”

“Diệp Thu Ninh, nhà cậu là lầu 3.”

“Nhưng đèn hành lang bị hỏng rồi.”

Giang Thầm đưa Diệp Thu Ninh tới trước cửa nhà, đem đồ ăn vặt cùng trái cây buổi chiều không ăn hết đặt xuống đất rồi lãnh đạm nói: “Cậu đem vào đi không cần đưa cho tôi.”

Nói xong, anh xoay người đi xuống lầu.

Trở lại Quan Đình, Giang Thầm tắm rửa xong đang định nghỉ ngơi, liền nhìn thấy Diệp Thu Ninh đăng một tấm hình lên vòng bạn bè, không có caption, chỉ có ảnh chụp.

Ảnh chụp là bóng dáng một người đang ngủ, cho dù ánh sáng tối tăm, cũng có thể nhìn ra bộ dạng lãnh đạm khó có thể tiếp cận.

Giang Thầm: “......”

Bảo sao thời điểm anh tỉnh lại khi ngủ trên xe ở biển hoa thì thấy Diệp Thu Ninh một dạng hoang mang rối loạn, nguyên lai là lén chụp trộm anh.

Giang Thầm cúi đầu xem lại, ảnh chụp đã không còn, Diệp Thu Ninh đã xóa bỏ.

*

“Giang thiếu!”

Diệp Thu Ninh nhìn cửa hàng bán hoa trước mặt, xoay người nhào vào trong lòng Giang Thầm.

Giang Thầm: “......”

Anh kéo Diệp Thu Ninh ra: “Ngày mai đi làm không được đến trễ, biết không?”

Hốc mắt Diệp Thu Ninh đỏ lên gật đầu, Giang thiếu đối cậu tốt như vậy, thật sự giống như nằm mơ vậy, nếu như là mơ thì cậu hy vọng vĩnh viễn cũng không cần tỉnh lại.

Giang Thầm nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cậu: “Tuy rằng tôi là chủ cửa hàng nhưng cậu đi làm muộn, tôi sẽ trừ lương của cậu.”

Đối với Giang Thầm việc mở một cửa hàng bán hoa căn bản không cần anh phải ra mặt, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại thì người phía dưới sẽ ngay lập tức chuẩn bị hết thảy mọi việc thật tốt.

Nếu như phải tìm cho Diệp Thu Ninh một nơi để làm việc chi bằng đưa cậu tới dưới tầm mắt mình.

Hôm nay Giang Thầm không đi ra ngoài, bởi vì anh muốn cùng cậu Cố Sâm đi tham gia một buổi tiệc rượu, người tổ chức tiệc rượu là Lâm gia, Giang Thầm vốn không quen biết, anh vốn dĩ cũng không muốn đi, nhưng nghĩ đến gần đây rất nhàm chán, đi làm quen một số bằng hữu mới cũng không tồi, vậy nên liền quyết định đi.

Buổi tiệc rượu bắt đầu lúc tám giờ tối, khi Giang Thầm vừa tiến vào phòng tiếp khách, toàn bộ người trong bữa tiệc đều hướng ánh mắt nhìn anh, Giang Thầm làm lơ ánh mắt xung quanh, cùng cậu Cố Sâm đi gặp mấy vị chú bác.

Nói là chú bác, kỳ thật chỉ là những người quen của Cố Sâm, toàn bộ thành phố Vân Giang, người có thể được Giang Thầm kêu một tiếng chú, bác chắc không tồn tại.

Trợ lý Cố Sâm tiến lên thấp giọng nói: “Cố tổng, Thầm thiếu gia, Đường tổng tới.”

Cố Sâm nhìn về phía Giang Thầm, cười nói: “Đường Tư đã tới, A Thầm có muốn gặp không?”

Thời điểm học cấp hai Giang Thầm học ở thành phố Vân Giang, chính là khi đó Đường Tư quen biết Giang Thầm, hai người từ cấp hai cho đến cấp ba đều là bạn học cùng lớp, lại bởi vì nhà Đường Tư gần Quan Đình, trên dưới lại còn học cùng nhau nên thường xuyên qua lại, tâm tư Đường Tư cũng lớn theo.

Trái lại Giang Thầm mặc dù nhà ở Kinh Thị nhưng vẫn tới thành phố Vân Giang học, cũng không quan tâm tới phản ứng của người khác, thanh lãnh cao ngạo cực kỳ, mặc kệ hết thảy lúc nào cũng là độc lai độc vãng*, người nhà họ Cố không dám nói anh, người ở Kinh Thị phái tới cũng không dám làm gì anh.

*Độc lai độc vãng: có nghĩa là ở một mình và không ở bên người khác, là ẩn dụ cho việc không giống người khác.

“Không cần.”

Giang Thầm hoàn toàn không cho Đường Tư mặt mũi, anh cũng không cần thiết phải cho Đường Tư mặt mũi.

Cố Sâm nói: “Nó tới khẳng định là muốn nói tới chuyện hợp tác lần trước. A Thầm, trên lầu có phòng nghỉ ngơi, nếu cháu không thích náo nhiệt, vậy thì đi lên trên nghỉ ngơi đi.”

Cố Sâm vẫn là rất hiểu người cháu ngoại này của mình, cố ý nói với nhà họ Lâm chuẩn bị một căn phòng.