Làm Ánh Trăng Sáng Tôi Và Thế Thân Thụ Ở Bên Nhau

Chương 15

Bên trong quán bar cùng bên ngoài quán bar như là hai thế giới, không khí bên ngoài tươi mát.

Giang Thầm cùng Diệp Thu Ninh đứng ở cửa quán bar, Giang Thầm cầm di động gọi người tới lái thay, quay đầu lại hỏi Diệp Thu Ninh: “Cậu chừng nào thì tan làm?”

Diệp Thu Ninh sợ hãi mà nhìn anh: “Hai giờ sáng.”

Hiện tại là 23 giờ 26 phút, còn hơn hai giờ nữa mới tới thời gian Diệp Thu Ninh tan làm.

Giang Thầm nhìn di động một hồi lâu, anh lãnh đạm nói: “Cho cậu hai lựa chọn, một là ở chỗ này tiếp tục làm hai là đi theo tôi?”

Diệp Thu Ninh không chút do dự: “Em đi theo Giang thiếu.”

Sắc mặt Giang Thầm tốt hơn một chút, nếu như vai chính ngốc lựa chọn tiếp tục ở chỗ này làm, anh sẽ lập tức xoay người rời đi.

“Không phải cậu rót rượu ở phía trước sao? Như thế nào lại chạy đến ghế lô?”

Nói tới đây hốc mắt Diệp Thu Ninh liền hồng, cậu nói: “Tối hôm qua thời điểm em đưa rượu, không cẩn thận đυ.ng phải hai người khách, rượu bị bọn họ cầm đi đánh nhau, sau khi giám đốc biết chuyện liền bắt em bồi thường, em không có tiền giám đốc liền đưa em với nhóm người Quý Tinh Như tiến vào ghế lô bồi rượu.”

Còn vô tình gặp được Giang thiếu, bằng không cậu không biết bây giờ nên làm gì mới tốt.

Giang Thầm đi qua một bên gọi điện thoại, trở về nhìn Diệp Thu Ninh nói: “Chuyện hôm qua đã được giải quyết.”

Diệp Thu Ninh ngơ ngác nhìn Giang thiếu một hồi lâu, hốc mắt chợt phiếm hồng: “Giang thiếu, ngài vì cái gì lại đối tốt với em như vậy?”

Chuyện nhỏ này đã cảm động rồi? vai chính ngốc trước kia quá ngây thơ rồi.

Người lái xe thay đã tới, Giang Thầm để Diệp Thu Ninh lên xe trước sau đó anh cũng đi theo ngồi vào xe.

“Giang thiếu,” Diệp Thu Ninh xích lại gần giọng nói nho nhỏ: “Em nhất định sẽ trả lại tiền cho ngài.”

“Không cần.”

Chút tiền này đối với Giang Thầm mà nói chỉ là một bữa cơm, mặc kệ trước kia là Giang Thầm hiện tại vẫn là Giang Thầm.

Hơn nữa anh giúp Diệp Thu Ninh không phải không có lý do.

Ánh đèn đường lướt nhanh qua cửa sổ xe, Diệp Thu Ninh nhìn Giang thiếu không chớp mắt, Giang thiếu nhắm mắt lại nghỉ ngơi một bộ dạng lãnh đạm, khiến người ta không dám quấy rầy.

Xe chạy đến dưới lầu tiểu khu Diệp Thu Ninh ở, Giang Thầm mở mắt ra, Diệp Thu Ninh nhìn anh lấy hết can đảm nói: “Giang thiếu, em có thể xin số di động của ngài được không?”

Giang Thầm đưa điện thoại cho cậu: “Điện thoại không có mật mã, cậu tự mình gọi qua đi.”

Chủ yếu là anh căn bản không nhớ rõ số di động của “Giang Thầm”.

Diệp Thu Ninh tiếp nhận di động của Giang thiếu, ấn ấn màn hình dùng di động của Giang thiếu gọi điện thoại cho mình.

Cậu vui vẻ nói: “Giang thiếu, em có thể thêm WeChat của ngài được không?”

“Có thể.”

Số di động cũng đã cho thì WeChat tính là cái gì, bất quá: “Không có việc gì không cần gửi tin nhắn cho tôi.”

Anh không thích cả ngày cầm di động trả lời tin nhắn của người khác.

“Đã biết, Giang thiếu.”

Diệp Thu Ninh đẩy cửa xe ra, xuống xe xong lại cuống quít quay lại: “Giang thiếu, tên của em là Diệp Thu Ninh.”

Đi hai bước rồi mới phát hiện bản thân mình còn chưa có nói tên mình cho Giang thiếu biết, thật sự tức muốn chết.

Giang Thầm nhìn cậu đi vào bên trong tòa nhà, không tới vài phút ban công nhà Diệp Thu Ninh có ánh sáng đèn.

“Đi thôi.”

Giang Thầm nói với người lái thay, hiện tại đã là đêm khuya hơn nữa vừa mới uống không ít rượu, anh quyết định tới khách sạn phụ cận ở một đêm.

Thành phố phồn hoa đâu đâu cũng buôn bán kinh doanh, Giang Thầm đứng ở cửa hàng bánh bông lan nhập khẩu, xuyên qua tủ kính có thể thấy bánh bông lan bên trong.

Bộ dáng lớn lên cao lớn, thanh lãnh, thu hút không ít ánh mắt của mọi người.

“Thế nào, cũng không tệ đi?” Minh Dục đứng ở bên cạnh anh: “Đây chính là cửa hàng của một người bằng hữu, cũng tự mình làm rồi trang hoàng.”

“Người quá nhiều.”

“Đây là chứng minh cửa hàng có tiếng.”

Giang Thầm đi vào cửa hàng bánh bông lan, toàn bộ không khí đều tràn ngập mùi hương bơ ngọt, anh có chút không khoẻ mà nhíu mày.

Minh Dục cũng đi theo tiến vào trong cửa hàng, nhìn khắp nơi một lượt rồi gọi một nhân viên cửa hàng tới: “Ông chủ của mấy người đâu?”

Nhân viên cửa hàng hiển nhiên là biết Minh Dục liền cung kính nói: “Tối hôm qua ông chủ uống say, hiện tại còn chưa có rời giường.”

Minh Dục nhanh chóng cầm di động để gọi điện thoại, Giang Thầm liền nói: “Không cần.”

Minh Dục sửng sốt một chút rồi nói: “Cậu không gặp sao? Nếu không tôi kêu một người lại đây hỏi mấy vấn đề?”

Ví dụ như thời gian đi làm cùng tiền lương gì đó.

“Nơi này không thích hợp với cậu ấy.”

Minh Dục nghĩ rằng có lẽ cửa hàng bánh bông lan nổi tiếng sẽ rất bận, bận quá cũng không tốt rất dễ bị mệt.