Bầu trời bỗng sầm lại, vài tia mưa phùn phất phơ bay xuống.
Nhưng không ai trên sân trọng lực tản đi, so với thi đấu trong sân, chút vấn đề ấy không đáng nhắc tới.
Mấy người trong sân đã chỉ còn lại một vòng cuối cùng, Heinz lại vẫn duy trì nhịp độ không nhanh không chậm, mấy Alpha phía sau anh nín thở, trông vẻ sắp đuổi kịp rồi.
Tiếng cổ vũ Heinz ở xung quanh càng lúc càng lớn.
Ánh mắt Hạ Dập cũng không nhịn được dõi theo Heinz.
“A, đàn anh Heinz sao vậy? Sao anh ta lại chạy qua bên này?”
Ngay khi chỉ còn nửa vòng cuối cùng, Heinz bỗng nhiên rời khỏi đường chạy, trực tiếp chạy về phía cậu, đứng ở trước mặt cậu.
Hạ Dập nhìn mà sốt sắng, miệng ngậm kẹo mơ hồ nói “Anh chạy qua đây làm gì, bọn họ sắp đuổi kịp rồi.”
Heinz sững sờ, sau đó trong đôi mắt xanh thẳm toát ra ý cười: “Sợ tôi thua?”
Hạ Dập tức giận ken két cắn nát viên kẹo: “Dù sao cũng không phải tôi mất mặt.”
Heinz mỉm cười xoa đầu Hạ Dập, sau đó đội mũ của áo khoác lên cho Hạ Dập, kéo khóa kỹ càng, ghé vào tai cậu nói: “Muốn đứng thứ nhất sao? Tôi lấy cho cậu.”
Xung quanh có tiếng tiếc hận: “Khoảng cách bây giờ hơi xa, có lẽ không đuổi kịp.”
Cậu ta vừa nói xong, bên cạnh có người cười khẽ: “Cái gì thắng hay không thắng chứ, cậu nhìn dáng vẻ đàn anh Heinz giống như muốn thắng lắm à, cậu không thấy anh ta vừa đội mũ cho một Omega sao? Oa, dịu dàng chết mất.”
Lúc này Hạ Dập mới chợt nhận ra ——
Vừa rồi Heinz chạy lại là để đội mũ cho cậu ——
Nhưng mà, mưa cũng không lớn mà.
Hạ Dập nghi ngờ nghĩ.
Heinz trở lại đường chạy đã bị mấy Alpha của đội thứ nhất bỏ lại một quãng xa, người vây xem vô cùng tiếc hận, mặc dù coi như bản thân Heinz bỏ cuộc một nửa, nhưng thua vẫn là thua, tuy nhiên, khi cách vạch đích khoảng 1/5 quãng đường, Heinz đang chạy với tốc độ ổn định bỗng nhiên tăng tốc.
Xung quanh truyền đến tiếng thét chói tai ——
“Các cậu mau xem ——”
Khi sắp đến gần vạch đích, Heinz vượt qua một người, hai người, ba người… sau đó dần bỏ xa bọn họ.
Heinz chạy tới vạch đích không hề dừng lại, mà tiếp tục chạy đến trước mặt Hạ Dập, nói: “Đứng thứ nhất.”
Bởi vì vừa mới vận động, toàn thân Heinz nóng bừng, áo sơ mi bị mồ hôi thấm ướt nhẹp, sợi tóc vàng óng cũng vì mưa bay trên trời mà hơi ẩm ướt, ngũ quan của Heinz sâu thẳm, lúc này giăng đầy hạt mưa nhỏ xíu, mang loại cảm giác khó tả.
Có người ở xung quanh nhỏ giọng nói: “Phá kỷ lục rồi.”
Cho dù dùng thuốc ngăn chặn, mùi vị pheromone trên người Heinz vẫn ngang ngược chui vào trong mũi Hạ Dập, không giây phút nào là không tuyên bố sự tồn tại của mình.
Hạ Dập ngửi thấy mùi vị băng tuyết quen thuộc, bình thường Omega vô cùng kháng cự khí tức của Alpha lạ lẫm, nhưng đối với pheromone của Heinz, Hạ Dập chẳng những không mảy may kháng cự, trái lại còn hơi thích thú, ngửi thấy mùi pheromone của Heinz, pheromone hương hoa nhài đêm cực kỳ bí ẩn trong cơ thể cậu cũng bắt đầu chui ra từ những lỗ chân lông.
Trong không khí, mùi băng tuyết và hương cỏ cây thanh mát dần dần hòa quyện quấn quýt lấy nhau.
Hạ Dập cúi đầu rủ mắt hỏi: “Vừa rồi vì đội mũ cho tôi nên anh mới tới?”
Heinz ngửi mùi của hai loại pheromone hòa cùng một chỗ, vô cùng yêu thích, anh nhìn thẳng vào mắt Hạ Dập hỏi lại: “Cậu nói xem?”
Dường như trong đôi mắt màu nâu nhạt của Hạ Dập mang theo xúc động.
Trong lòng Heinz khẽ động.
Câu nói giấu kín trong đáy lòng kia suýt thì được anh thốt ra khỏi miệng.
Nhưng một giây sau lại nghe thấy Hạ Dập cảm động vỗ vỗ bả vai mình nói: “Anh đối xử với tôi tốt quá, thật không hổ là bạn thân của tôi.”
Trong lòng cậu, hình tượng cha Heinz càng cao lớn hơn.
Trước kia cậu thật sự không nên phàn nàn với người khác rằng bệnh thích sạch sẽ của Heinz nặng cỡ nào ——
Heinz lạnh lùng tháo vòng tay trọng lực xuống, trả lại cho sinh viên phụ trách sân trọng lực.
Hạ Dập sau lưng anh hô ——
“Heinz, anh đừng đi, đợi tôi đã.” Hạ Dập ở sau lưng chẳng hiểu ra sao.
Sao tính tình của Heinz lại hư hỏng như vậy!
Bạn học phụ trách thu vòng tay trọng lực lắc đầu, không ngờ Hạ Dập và đàn anh Heinz lại là bạn tốt.
Cậu ta tùy ý đặt những chiếc vòng tay lại với nhau, khi nhìn vào vòng tay của đàn anh Heinz, bỗng ngây ngẩn cả người ——
Bội số vòng tay trọng lực của người khác đều là 5, mà bội số vòng tay của Heinz lại là 10.
Gấp mười lần trọng lực, nhưng anh vẫn thắng.
Đàn anh Heinz quản nhiên không hổ là đàn anh Heinz, có thể đánh bại đại công tước Trùng tộc. Cậu ta sùng bái nhìn bóng lưng rời đi của Heinz.
*** *** ***
Không còn gì để nghi ngờ, thượng tá Hạ Dực là một ngôi sao sáng chói nhất trong thời đại Hắc Ám, đáng tiếc vị thượng tá khiêm tốn này cũng không để lại quá nhiều tư liệu, thân phận của hắn bí ẩn, không rõ lai lịch, thậm chí có người nói hắn từng dốc sức cho vua hải tặng khét tiếng, nhưng cho dù như thế nào, ai cũng không thể phủ nhận thiên phú quân sự đáng sợ của vị tướng này. Hắn đã đặt ra một nửa nền tảng cho Liên Bang ngày nay.
—— 《Sách giáo khoa môn tự chọn Lịch sử chiến tranh của Học viện Wayne》 —— Ngô Phàm