Cốc cốc cốc, trong phòng học vang lên tiếng gõ cửa ——
Ngô hói đầu nhìn ra, khẽ sửng sốt, người đứng ngoài cửa không phải chính là Heinz sao?
Heinz đến phòng học của ông ta làm gì?
Ngô hói đầu còn chưa hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
Ánh mắt của Heinz tóc vàng đã rơi xuống người Hạ Dập ngồi ở hàng ghế cuối cùng, giải thích với Ngô hói đầu: “Hôm nay đi điều chỉnh lớp học, cho nên đến muộn, xin lỗi.”
Ở trường học Heinz vô cùng đặc biệt, mặc dù trên danh nghĩa anh trở về tiếp tục việc học, nhưng trường học lớn như vậy lại không có mấy giáo viên dám nói là có thể dạy Heinz.
So với nói là Heinz trở về tiếp tục việc học, không bằng nói là muốn tạm thời rút khỏi cuộc đấu tranh phe phái quyền lực trong quân đội.
Trong trường học Heinz có sự tự do cực lớn, thậm chí có một số môn, trường học còn mời Heinz lên lớp giảng dạy với tư cách là giáo sư danh dự.
Đương nhiên Ngô hói đầu không tiện nói gì, gật đầu.
Có lẽ trong thế giới nội tâm của Ngô hói đầu chỉ chia làm hai loại người, một loại là thượng tá Hạ Dực, loại còn lại là tất cả những người không phải thượng tá Hạ Dực, cho dù Heinz có chiến công hiển hách, nhưng Ngô hói đầu vẫn có thể đối xử bình đẳng như mọi người.
Nhưng mà, trong lòng Hạ Dập lại thầm mắng một tiếng.
Đáng chết ——
Nói như thế nào nhỉ?
Heinz đã từng là thầy giáo của cậu trong một thời gian rất dài.
Cho dù nhiều năm về sau, nửa đêm tỉnh mộng, cậu vẫn còn nhớ nỗi sợ hãi khi bị Heinz sắp đặt.
Từ trước đến nay phạt chép của Heinz chưa bao giờ lấy ‘trang’ làm đơn vị, mà luôn lấy ‘tấc’ làm đơn vị.
Chép phạt dày một tấc ——
Trong kiếp sống học hành của Hạ Dập, nó có địa vị khắc cốt ghi tâm!
Cùng với Heinz từng bước lại gần, nỗi sợ hãi trong những năm học tập cùng Heinz kia lại lần nữa giáng xuống.
Giống như quay trở lại những tháng này bị Heinz kiểm tra ghi chép khi đi học.
Hạ Dập vốn lười nhác ngồi không ra ngồi vội vàng ngồi lại thẳng tắp ngay ngắn, luống cuống tay chân mở cuốn vở trắng dùng để chống đối ra.
Heinz nhìn thấy rõ ràng tất cả: …
Hạ Dập phát hiện ra ánh mắt của Heinz, như con vật nhỏ dùng tay che cuốn vở, nói: “Anh đừng xem! Tôi nói với anh này, tôi có ghi chép bài, chỉ là đúng lúc vừa thay cuốn mới thôi, đúng vậy! Tôi vừa thay cuốn mới mà thôi!”
Giống như đang thuyết phục chính mình, Hạ Dập càng nói càng lớn tiếng, dùng giọng điệu che giấu sự chột dạ của mình.
Heinz: …
Cho dù điềm tĩnh như Heinz cũng không nhịn được nghĩ, rốt cuộc anh có hình tượng như thế nào trong lòng Hạ Dập?
Heinz đặt sách xuống, hít sâu một hơi nói: “Hạ Dập, bây giờ tôi là bạn học của cậu, không phải thầy giáo của cậu, cậu không cần như vậy.”
Khi anh gặp được Hạ Dập, thiếu niên máu me khắp người giẫm lên những xác chết thịt nát xương tan đầy đất, từng bước từng bước ra khỏi nơi hệt như vực thẳm địa ngục.
Khi đó, so với nói Hạ Dập là con người, không bằng nói là một con hung thú hoang dã khó thuần.
Chuyện đầu tiên sau khi anh mang Hạ Dập về chính là dạy cậu biết chữ.
Lúc đó… quả thật khó khăn trắc trở.
Bây giờ ngẫm lại, có lẽ thủ đoạn sử dụng lúc ấy hơi quyết liệt một chút.
Heinz tự lấy đá đập chân mình gắng gượng duy trì mỉm cười, anh hít sâu một hơi, lật trang sách ra ——
Một tờ giấy kẹp trong cuốn sách bay ra.
Hạ Dập cầm lên, tập trung nhìn vào, kinh hãi buột miệng thốt ra: “Sao chúng ta lại học cùng nhau nhiều môn như vậy?”
Đây là thời khóa biểu của Heinz, có mức độ trùng hợp rất cao với thời khóa biểu của cậu.
Nhìn lại, có lẽ mức độ trùng hợp lên đến 80%.
Tiếng nói trong trẻo của thiếu niên không có chút vui sướиɠ nào, trái lại toát ra tuyệt vọng sâu sắc.
Heinz dành cả buổi sáng chạy qua chạy lại điều chỉnh cho thời khóa biểu của mình trùng với Hạ Dập im lặng hồi lâu.
Anh vốn cho rằng, đối với Hạ Dập đây là niềm vui bất ngờ.
Nhưng dường như sự thật không phải như vậy, anh im lặng một lát: “Bác sĩ nói chúng ta tốt nhất ở chung một chỗ nhiều hơn, như vậy tương đối tốt cho sự phân hóa của cậu.”
Hạ Dập như thú cưng ủ rũ cúi đầu, mặt ủ mày chau nằm sấp trên bàn.
Heinz đưa mắt nhìn sang.
Hạ Dập phản xạ có điều kiện ngồi lại thẳng tắp.
Lần đầu tiên Heinz ngẫm lại, có phải lúc trước đã quá nghiêm khắc với Hạ Dập rồi.