Tác Giả: 𝕊𝕒𝕞𝕖̂𝕓𝕝
Chương 4: Lấy Lùi Làm Tiến Thả Mồi Cá Ắt Sẽ Mắc Câu.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
"Ký chủ à tiếp theo chúng ta nên làm gì, cứ ở đây mãi cũng chẳng phải là cách, nhỡ 2 người kia quay lại với nhau thì nhiệm vụ sẽ phán là thất bại mất chủ thần sẽ tức giận và phạt chúng ta đó."
An Nhiên: "Thống tử ngoan, ngươi cứ yên tâm ở đây đợi mục tiêu sẽ tự tới trước cửa của chúng ta mà thôi, ta phải biết lấy lùi làm tiến phải biết thả mồi ắt sẽ có "cá" cắn câu. Nên cứ tận hưởng đi, nhưng trước hết phải làm nốt vài việc còn dang dở trước đã."
"Vầng" Nghe ký chủ của mình nói vậy 1236 cũng không tiếp tục đề tài này nữa nó tin tưởng ký chủ của mình sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ nên trở về không gian sắp xếp lại vài thứ của mình sau đó mới đi cùng cậu được.
Hôm nay cậu có rất nhiều việc cần giải quyết trước hết phải đi thuê mặt bằng của hàng để mở 1 tiệm bánh nhỏ như di nguyện của nguyên chủ trước khi chết, cậu ấy luôn ao ước có một tiệm bánh nhỏ để thỏa mãn ước mơ của mình sau đó kiếm thật nhièu tiên để phụng dưỡng cha mẹ cậu. Nhưng không may mắn cậu lại ra đi khi còn quá trẻ làm cha mẹ cậu thành kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh không khỏi xót xa.
Sau khi chốt giá với chủ nhà cậu liền bắt tay lựa chọn những đồ cần thiết cho cửa hàng của mình như: bàn ghế, tủ đựng, bảng hiệu, ô bạt.... Sau đó gọi người tới tu sửa cửa hàng. Tốc độ làm việc nhanh đến chóng mặt khiến cậu không khỏi cảm thán đúng là sức mạnh của đồng tiền mà.
Cậu loay hoay cũng mất cả buổi sáng tới trưa mới có thời gian ăn cơm và nghỉ ngơi.
Phía bên Ngôn Mặc cũng không khá hơn là bao, hắn cố tỏ vẻ như chẳng có chuyện gì nhưng thật ra tất cả mọi người đều thấy được tâm trạng của hắn rất tệ dù gắng gượng nhưng rất gượng ép người nhìn. Toàn bộ công ty đều đang nghị luận về vấn đề này.
"Cậu thấy mấy ngày nay chủ tịch cứ như người mất hồn vậy như bị ai đó nhập vào ấy khác xa trước kia quá trời."
"Thấy chứ sao không, nhìn là biết do tình yêu rồi, sếp thất tình là cái chắc hay là bị người yêu giận rồi đấy."
"Chắc gì, sao cô chắc chắn như vậy?"
"Có gì đâu mà không chắc, chuyện là mấy hôm trước tôi có hồ sơ cần chủ tịch ký tên nên đi tới phòng ngài ấy, ai dè nghe phong phanh tiếng quát lớn của Chu tổng gì mà bỏ đi, tiểu MỸ nhân không nói lời nào đã dứt áo ra đi chỉ để lại 1 bức thư chia tay mà thôi."
"Gây cấn vậy sao? Nhưng chủ tịch rõ ràng nổi tiếng cấm dục thì người yêu đây ra?!"
"Thế thì cô lại không biết rồi trước kia sẽ có vệ sĩ đưa đồ ăn trưa tới cho chủ tịch mà mấy nay không hề có ai tới càng khẳng định suy đoán của tôi."
"Vì thế mà tôi không biết, đây đúng là tin hót hòn họt nè!!"
"Chưa hết, chưa hết mấy nay chủ tịch cũng chẳng quan tâm tới công việc cứ nghĩ vu vơ đi đâu ấy. Chắc chắn chỉ có thể do đó thôi."
"Đúng, đúng, đúng....."
Chu Lưu vừa tới đã nghe tiếng xì xào bàn tán của đám nhân viên liền chửi tục trong lòng: "Moá! Biết ngay mà cứ tỏ vẻ không sao trước mặt mọi người tưởng như không ai biết thật ra là không dám nói trước mặt thôi. Anh nói có sai đâu tự chuốc họa vào thân mà!!"
Không thể chịu nổi cái tình cảnh như vậy nữa, đã lâu anh chưa được ăn món Tiểu MỸ nhân nấu rồi, cứ tiếp tục chắc anh sẽ đói chết mất thôi. Không, là điên mới đúng thật muốn táng đầu thằng bạn chí cốt mấy cái mà.
Bộp! Bộp! Bộp!
Ngôn Mặc nhíu mày: "Vào đi"
Cánh của liền mở ra Chu Lưu đi vào một cách hùng hổ khiến Ngôn Mặc khó hiểu nhìn anh.
"Làm sao vậy?" Nay ai lại chọc anh nữa đây.
"Cậu còn hỏi tại sao à?! Giờ cả công ty đều đồn ầm lên kìa cậu còn không biết?" Thật là tức chết mà. ヽ(`д´;)/
"Rốt cuộc là có chuyện gì." Ngôn Mặc không hiểu anh nói gì đành phải hỏi lại.
"Cậu còn dám nói không biết? Cậu làm gì thì làm mau mang Tiểu MỸ nhân về cho tôi, tôi đã lâu lắm rồi không được ăn cơm tiểu Nhiên nấu rồi đấy sắp phát điên rồi! Với cả cậu nhìn xem cậu cũng chẳng khá hơn chút nào có khi còn tệ hơn trước kia cậu nhìn xem bạch Nguyệt quang mà cậu ngày nhớ đêm mong có tới thăm cậu được lần nào chưa, người mà cậu cho là tốt đẹp đấy." Thằng bạn anh đúng là mắt mù mà đi thích kẻ chả xứng đáng, lại vứt bỏ người cần được tôn trọng, nếu không phải biết cậu là người của Ngôn Mặc chắc chắn anh sẽ đập chậu cướp hoa cho coi!
*"Đập chậu cướp hoa": ý chỉ cách nói diễn tả việc cố ý tán tỉnh cưa Cẩm một ai đó đã có người yêu, vợ, chồng...
"Tôi không muốn nói đến việc này nữa."
"Được! Tùy cậu, cậu cứ làm người mù tiếp đi tôi sẽ cho cậu thấy "ánh trăng sáng" của cậu đen tới mức nào. Đến lúc đó đừng có hối hận, nếu cậu không muốn tiểu MỸ nhân nữa thì để tôi, tôi muốn em ấy!!" Nói rồi Chu Lưu tức giận bỏ đi.
Cộp!
Cánh của đóng sầm lại Ngôn Mặc nhíu mày mệt mỏi.
Chu Lưu tức giận đi tới thang máy, thật ra anh cũng không có ý đào góc tường của bạn mình chỉ là tức giận quá nên nói vậy thôi. Giờ trước hết anh phải điều tra về con KỲ đà kia mới được để cho thằng bạn anh nó sáng mắt ra.
(Kỳ Đà là chỉ Bạch Cố Trữ đó. Còn việc dù là người ngoài nhưng Chu Lưu rất để tâm đến việc của cậu và Ngôn Mặc thì thứ nhất chính là vì 2 người là bạn thân, thứ 2 đó là vì đồ ăn. Đừng ai hỏi tại sao, chỉ đơn giản là anh bị "nghiện" đồ ăn cậu nấu ấy không ăn là bứt rứt nên khá hợp lý khi anh 1 hai phải bắt Ngôn Mặc đưa cậu về. Mọi người cũng chẳng phải lo anh sẽ thành tìn địch của Ngôn Mặc đâu vì anh chỉ coi An Nhiên là em trai thôi anh yêu quý và rất thích đồ ăn cậu nấu chứ không phải tình cảm kia.)
Sau đó Chu Lưu trở về công ty rồi sai người đi điều tra tất tàn tật thông tin về Bạch Cố Trữ, khi điều tra xong khiển anh phải bất ngờ không thể nào tin nổi.
_________
Suy nghĩ:
Chu Lưu: "Tôi nghĩ chức trách bạn thân này thật không lo mình chưa xong còn phải lo cho thằng bạn đầu đất này." (´Д`。
Thằng bạn đầu đất nài đó: "???"
Đôi lời của Tác giả: Hello mọi người lại là Sa đây, lặn lâu quá rồi nên nay phải đăng chương mới không mọi người lại quên tui mất. Có tin tốt báo cho mọi người là sắp tới sẽ có thêm bộ truyện mới, còn tin xấu chính là điều kiện đăng truyện cần tối thiểu 5 chương mới được duyệt, thật đúng là ác mộng mà. ( ;∀;)
Nhưng không sao nha sớm muộn gì tui cũng sẽ đăng nha nên mọi người nhớ ủng hộ và đề cử truyện cho Sa nhé! Cảm ơn tất cả đã ủng hộ❤
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ (♡´▽`♡)◝(⑅•ᴗ•⑅)◜..°♡