[Quá trình truyền tống thành công đã tiến vào nhiệm vụ thế giới thứ nhất.]
[Nguyên chủ tên An Nhiên là 1 pháo hôi của thế giớ này, có 1 gia cảnh bình thường, tuy không khá giả nhưng "cậu" vẫn vui vẻ khi có 1 gia đình như vậy. Cha nguyên chủ là 1 nhân viên làm công bình thường nhưng đã nghỉ hưu rồi chuyển về quê cùng mẹ nguyên chủ mở 1 quán tạp hóa cùng quán ăn nho nhỏ, quán không bé cũng chẳng lớn lắm nhưng đủ để kiếm sống qua ngày. Nguyên chủ từ nhỏ đã rất hiểu chuyện chăm chỉ học tập rồi đi làm thêm kiếm tiền phụ giúp gia đình.
Nguyên chủ tốt nghiệp với 1 tấm bằng loại xuất sắc mà được nhận vào làm việc của 1 công ty lớn. Sau đó gặp được Ngôn Mặc - chính công trong thế giới này, nguyên chủ hết lòng hết dạ mà yêu hắn nhưng hắn thì không hắn chỉ coi "cậu" là thế thân mà đối xử vì "cậu" có khuôn mặt giống như bạch Nguyệt quang của hắn - Bạch Cố Trữ.
Toàn bộ quần áo đồ dùng của nguyên chủ đều giống với bạch Nguyệt quang Nhưng nguyên chủ lại ngây thơ không hề hay biết gì, tính cách của nguyên chủ rất tốt hơi nhút nhát nhưng rất thật lòng chưa bao giờ làm ai PHật ý vô cùng tốt bụng được mọi người yêu quý. Đối với nguyên chủ thì hắn chỉ khá lạnh lùng thôi nhưng "cậu" tin chỉ cần mình cố gắng thì hắn sẽ có tình cảm với "cậu", nguyên chủ biết Ngôn Mặc không thật sự thích "cậu" chỉ là "cậu" bao dung tất cả không nói gì hết vì "cậu" vẫn hi vọng 1 ngày chính tình cảm chân thành của mình sẽ được đền đáp.
Cho tới khi bạch Nguyệt quang của hắn quay về "cậu" chẳng khác gì món đồ chơi bị vứt bỏ, bị quên lãng không hơn không kém. Trả giá tất cả cuối cùng cũng chỉ có thể nhìn người mình yêu đứng cạnh cười nói cùng người khác, sống hạnh phúc bên người khác. Nguyên chủ không thể chịu nổi nên đã tự sát kết thúc cuộc đời mình. Còn 2 người kia thì chung sống hạnh phúc bên nhau nắm tay cùng happy ending.]
* "Pháo hôi": Là vật hi sinh, mục đích làm nền cho nhân vật chính, làm đá kê chân, chất xúc tác cho tình cảm của các nhân vật chính trong truyện./
* "Bạch Nguyên Quang": Là từ để chỉ những người ta không chạm đến được, không biến thành của riêng mình được và chỉ có thể ngắm nhìn từ xa. Đó những người mà chúng ta đã từng thích, khảo khát chấp niệm nhưng lại không có được họ./
[Thật đáng thương lại vừa thảm hại.] đó là câu nói duy nhất bây giờ mà y có thể nói ngay lúc này.
[Toàn bộ cốt truyện cũng như ký ức của nguyên chủ đều đã được truyền hết cho ngài rồi ký chủ] giọng 1236 vừa kết thúc hàng loạt hình ảnh lần lượt chạy qua trong đầu cậu.
Sau 1 hồi kết thúc chỉ thấy cậu nở 1 nụ cười như có như không nhưng vẫn chẳng thấy cậu lên tiếng 1236 liền sốt ruột sau đó bay xung quanh xem cậu có bị sao không vốn định nói gì đó thì cậu đã lên tiếng:
An Nhiên: [Vậy nhiệm vụ của ta là gì?]
Cuối cùng cũng nghe được giọng của cậu 1236 liền trả lời:
[Nhiệm vụ của ngài chính là soát độ yêu thích của nhân vật chính lên 100℅ cụ thể là vai chính công của thế giới, chân mệnh thiên tử.]
* "Chân mệnh thiên tử": Có ý nghĩa là người con của trời và được hiểu là “căn số trời định sau này có thể trở thành thiên tử tất cả do trời định, là người được hưởng vô vàn điều tốt, đứng đầu tất cả..../
An Nhiên: [Chỉ vậy thôi?]
1236: [Đúng vậy vì hệ thống của chúng ta là cục nhiệm vụ công lược mà! ] Nhiệm vụ chủ yếu của tụi nó là đi công lược các mục tiêu nhiệm vụ từ phía trên chuyển xuống thôi, ngoài ra vẫn còn rất nhiều cục du hành khác nhau.
[Được rồi đã hiểu] Y sẽ không chỉ công lược nam nhân mà còn giúp cho nguyên chủ trả thù nữa, cậu sẽ cho Bạch Cố Trữ kia phải trả giá với những gì bản thân đã làm với nguyên chủ.
[Phải chăng xem thông tin cá nhân?]
[Xem.]
[Thông tin cá nhân:
Ký chủ: An Nhiên
Tích điểm: 500
Điểm linh hồn: 0
Thuộc tính:
- Mị lực: 10/10
- Trí lực: 10/10
- Ngoại hình: 10/10
- Sức mạnh: 5/10
- Kỹ năng: Nấu ăn, thông thạo ngôn ngữ, những kỹ năng cơ bản khác....
- Vật phẩm: 0
- Mục Tiêu nhiệm vụ: Ngôn Mặc]
.......
Một lần nữa khi cậu mở mắt ra đã thấy mình nằm trong 1 căn phòng rất lớn chỉ trần nhà thôi đã đủ thấy nó xa hoa tới nhường nào, chỉ có điều An Nhiên cảm thấy không được thoải mái muốn ngồi dậy nhưng người lại chẳng còn sức.
An Nhiên: [Hệ thống ta bị sao vậy?] Loại cảm giác vô lực này làm cậu chán ghét.
[Hiện tại bây giờ nguyên chủ đang bị sốt rất cao ngài tới đúng lúc này nên vâng sẽ bị ảnh hưởng nhưng 1 lúc sau sẽ không còn như thế nữa mà trở lại bình thường.]
1236 lại nói tiếp: [Hiện giờ đã là ngày thứ 2 sau khi bạch Nguyệt quang của chính công trở về nguyên chủ cùng lúc biết được bản thân chỉ là 1 kẻ thế thân không chịu nổi đả kích mà ngã bệnh, gọi cho Ngôn Mặc nói bản thân bị ốm muốn hắn trở về vì hiện tại bây giờ 2 người vẫn đang là người yêu nhưng hắn từ chối nói nguyên chủ mệt thì nên ngủ sớm 1 lúc nữa mới có thể về.
Cậu biết được chuyện này vì hôm nay là sinh Nhật của Bạch Cố Trữ được tổ chức vô cùng lớn báo đài đưa tin rất nhiều, "cậu" nhìn thấy tấm ảnh 2 người họ nói cười ở trên đầu mặt báo. Thứ mà bản thân "cậu" đã làm mọi chuyện nhưng chưa bao giờ Thấy được hắn cười vui vẻ như vậy]
[Chậc] Cuối cùng thì cơn mệt mỏi đã biến mất cậu đã có thể cử động bình thường, nghe xong 1236 nói làm cậu không khỏi thốt ra câu như vậy.
An Nhiên: [1 người ngốc đáng thương dành tất cả tình cảm mình có được cho 1 kẻ vừa lạnh lùng vừa vô tình, vừa đáng thương lại vừa đáng trách]
Nói xong cậu liền ngồi dậy, cầm lấy điện thoại làm 1 loạt các hành động sau đó tắt máy để nó lại trên đầu giường bên cạnh cốc nước và các loại thuốc cảm trên đó. Rồi bảo hệ thống đưa cho mình 1 bộ quần áo khác bởi điều đơn giản vì tất cả đây đều là đồ mà Ngôn Mặc mua cho nguyên chủ lại còn giống của Bạch Cố Trữ, thứ đồ ghê tởm này có chết cậu cũng không động vào.
Đợi 1236 lấy quần áo cho cậu rồi đi vào nhà tắm tắm, tầm 30 phút sau cậu bước ra cơ thể mới thoải mái hẳn, cậu cầm máy sấy tóc lên xấy khô rồi bỏ nó lại chỗ cũ nhìn lên đồng hồ giờ mới chỉ 8 giờ 30 phút còn rất lâu hắn mới trở về.
Cậu sắn tay áo bắt đầu dọn dẹp căn phòng làm nó trở nên gọn gàng, sau khi làm xong cậu lấy 1 tờ giấy với 1 chiếc bút viết sau đó để lên chiếc bàn nhỏ gần cửa sổ Làm xong tất cả cậu tắt đèn đi ra khỏi căn phòng xuyên qua các cánh cửa tầng hai rồi lần lượt đi xuống tầng 1 rồi ra bên cổng căn biết thực to lớn. Cậu không quan tâm nó nguy Nga hay chói mắt tới cỡ nào mà đi ra tới bên ngoài căn nhà bắt 1 chiếc taxi ngồi lên nó rồi rời đi, đến 1 cái liếc nhìn cậu cũng chẳng buồn cho căn biệt thự.
1236 khó hiểu với những việc cậu làm nhịn rồi lại nhịn nhưng nó vẫn không chịu được mà hỏi:
[Ký chủ cậu sao lại bỏ đi, đây chẳng phải không khác gì việc giúp 2 người đó về bên nhau sao?!]
An Nhiên: [HAizz ngươi không hiểu đâu Đàn ông chính là loại có mà không biết trân trọng mà khao khát thứ mình không thể có được, ta sẽ cho Ngôn Mặc biết được cảm giác mất đi thứ quan trọng với mình là như thế nào vậy thì hắn mới biết đường mà quý trọng. Phải khi bản thân mất hết tất cả thì lúc đó mới biết trân trọng thứ mình đang có.]
Nghe cậu nói vô cùng hợp lý 1236 liền vất mọi lo lắng ra đằng sau, phải biết ký chủ lần này của nó vô cùng thông minh a! ☆(ノ◕ヮ◕)ノ*
Chiếc xe cứ thế băng băng chạy trên đường rồi biến mất.
.....
Đôi lời tâm sự của tác giả: Tui đang trên con đường làm lại từ đầu bởi lỡ chơi dại 1 lần tiêu gần hết số vàng nên giờ nghèo hết chỗ nói, có gì mọi người ủng hộ bộ truyện mới này lẫn các bộ truyện khác của Sa nha~❤ o(〃^▽^〃)o