Thời gian từ học tập trung trôi qua.
Sau kì thi cuối học kì một, các bạn học sẽ được nghỉ tết trong một tuần lễ
Trước khi nghỉ tết thì học sinh sẽ phải đối mặt với kiếp nạn đó là kết quả thi cuối học kì. Đây là tiền đề quan trọng quyết định tết này liệu có đầm ấm.
Lần này Bảo Châu đứng thứ 23, so với thứ tự trong kì thi lần trước đã tăng lên 30 danh. Thành tích như vậy là thật sự tiến bộ quá nhanh.
Còn Lâm Đồng Uyên không ngoài dự đoán vẫn ở trong top 20 bồi hồi. Đã nói từ trước với thành tích này của cô thì để ở lại ngôi trường này có hơi khó.
Thậm chí nữ chính bị nam chính quấn lấy phiền không chịu nổi mà còn lọt top 10.
Vậy mà một người chăm chỉ học tập như cô thành tích lại giảm xuống như vậy.
Quả nhiên cô được hiệu trưởng mời lên uống trà.
"Bạn học Lâm, không cần khẩn trương".
Thầy hiệu trưởng khuôn mặt hiền từ, mỉm cười thân thiết.
"Hôm nay gọi em đến đây chỉ là muốn hỏi về tình hình học tập gần đây của em. Em có khó xử gì cứ nói với thầy".
Lâm Uyên khẩn trương cúi đầu. Hai bàn tay nắm lấy góc áo. Thanh âm thấp như muỗi.
"Thầy gọi em đến đây có phải... có phải là muốn đuổi học em không ạ".
Hiệu trưởng giật mình vội vàng xua tay.
"Không! không thầy không có ý đó. Chỉ là quan tâm đến tình trạng của học sinh mà thôi. Em yên tâm, trường chúng ta là nơi đoàn kết hữu ái, chỉ cần em có khó khăn gì cứ nói ra chúng tôi sẽ tẫn toàn lực trợ giúp".
Thu Uyên ngẩng đầu lên, trên gương mặt tràn đầy vẻ cảm động.
"Vậy em cảm ơn thầy, em thật sự đã cố gắng hết sức. Nhưng..."
"Không có gì, không có gì. Kết quả học tập thôi mà, không nói lên điều gì cả. Chỉ cần em giữ vững tinh thần học tập như hiện tại là được rồi".
"Nhưng các bạn học sẽ không phục".
"Những học sinh đó cũng thật là rảnh rỗi không có gì làm. Em yên tâm, nhà trường sẽ giải quyết. Em chỉ cần yên tâm học tập là được".
Hai mắt sáng lấp lánh nhìn thầy hiệu trưởng. Cô như trân thành toát ra từ đáy lòng.
"Thầy thật là người tốt. Em thật sự không biết làm gì để cảm ơn thầy nữa".
Hiệu trưởng cười híp mắt, hiền từ như một vị trưởng bối đáng kính.
"Không có gì, không cần khách sáo như vậy. Chỉ cần em học tập thật tốt, có thể giúp đỡ bạn học khác cùng tiến lên là tốt nhất.".
Nói xong thầy lại nhìn cô với ánh mắt ý vị thâm trường.
"Em chỉ cần nhớ rằng. Một bạn học biết điều và hiểu chuyện xứng đáng được đối xử tốt hơn. Em hiểu ý thầy nói chứ bạn học Lâm".
Đây là đang ám chỉ cô sao. Cô cá là quan hệ của cô và Bảo Châu gần đây đã được người nhà của cô ấy biết được. Đây là để cho hiệu trưởng đến gõ cô đây mà.
Chỉ cần bồi Bảo Châu học tập thật tốt thì đúng hơn. Mà cô xem ra một cô bé thiên chân và đơn thuần gần như ngốc nghếch như Bảo Châu phải là loại được người nhà che chở, bảo bọc. Luyến tiếc cô phải chịu dù chỉ là một chút ủy khuất. Vậy là đang ám chỉ cô biết vị trí của mình ở đâu, đừng mơ ước những gì không thuộc về mình.
Đây là xem cô như một cái công cụ người khuê mật của Bảo Châu rồi.
Nếu là một người có lòng tự trọng cao thì đây quả thật là một điều sỉ nhục. Nhưng đối với Lâm Uyên thì đây cũng chả là gì. Thậm chí cô còn vui với điều này, mà nói cách khác chuyện này cô đã có thể đoán trước.
Thật sự lúc đầu cô cũng chỉ định che giấu bản thân kĩ một chút. Cẩn thận cẩu càng lâu càng tốt ở ngôi trường này. Nếu như một ngày cô vẫn bị khai trừ thì Lâm Uyên cũng có thể ngay lập tức vạch ra cho mình một con đường khác. Nói cách khác Lâm Uyên sẽ không bao giờ để bản thân mình rơi vào tình trạng túng quẫn cả.
Nhưng thật trùng hợp là Bảo Châu xuất hiện. Ngay từ đầu cô cũng không nghĩ quá nhiều, cô tâm tư tỉ mỉ chứ không thâm trầm đến mức ai cũng tính kế. Nhưng ai bảo mọi chuyện diễn ra lại quá mức thuận lợi như vậy đâu. Cô cũng chỉ đơn thuần bị động tiếp nhận tất cả mà thôi.
Đùi vàng này là tự tìm đến cô. Vậy không ôm chẳng phải là quá mức khách khí.