Lâm Uyên để đề cao thành tích đã phải tốn rất nhiều thời gian vào học tập cả trên lớp và ngoài giờ.
Để giúp Bảo Châu học bù cũng chỉ có thời gian rảnh và cuối tuần là hợp lí. Điều đó khiến cho cô thậm chí không có thời gian chăm sóc bản thân.
Như vô tình hay cố ý, Thu Uyên lộ ra khó xử của bản thân. Còn không sao mà tỏ vẻ .
"Tôi có thể cố gắng. Cùng lắm..."
Nói rồi cô ngập ngừng.
" Cùng lắm thì tôi cố ăn nhanh một chút, ngủ ít một chút. Dù sao tôi cũng rất khỏe mạnh ".
Gương mặt đỏ lên do quẫn bách, cúi đầu như tự trách bản thân vô dụng.
Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, Bảo Châu thiện lương sao mà chịu được. Cô vội vàng tỏ vẻ.
"Hay là cậu chuyển qua sống với tôi. Ở biệt thự có giúp việc cậu không phải lo sinh hoạt không có phương tiện. Có cả tài xế mỗi ngày chúng ta có thể cùng đến trường".
Đặt hai tay lên vai Thu Uyên, Bảo Châu khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, khí phách nói.
"Cậu đã dạy tôi học bù tức là cô giáo của tôi rồi. Sao tôi có thể để cho giáo viên của mình phiền muộn về những chuyện nhỏ nhặt như vậy. Đừng lo, tất cả cứ để tôi lo".
Thu Uyên không nhịn được mà bật cười. Cô bé này cũng quá ngây thơ rồi đi. Lừa gạt một cô bé như vậy cũng có một chút tội lỗi. Thôi vậy, sau này cố gắng giúp giúp cô ấy kéo thành tích lên một chút vậy.
Bảo Châu nhìn cô cười mà khó hiểu, trên gương mặt tinh xảo hiện lên vẻ ngây thơ.
"Cậu cười gì vậy?".
Lâm Uyên thu liễm lại một chút, trên gương mặt bất chi bất giác hiện lên một tia cảm động.
"Không có, chỉ là tôi vui vẻ quá thôi. Từ trước đến nay chưa có người nào ngoài cha mẹ đối xử tốt với tôi như vậy cả".
Bảo Châu hiểu ra, trong mắt lóe lên tia đau lòng.
( Chắc cậu ấy trước nay không có người bạn nào thân thiết. Mình mới chỉ tốt với cậu ấy một chút mà cậu ấy đã cảm động như vậy rồi).
Trong lòng nắm tay nhỏ nắm chặt, cô quyết định bảo vệ cậu ấy chắc rồi.
Hai người với hai loại suy nghĩ khác nhau bất chi bất giác trở thành bạn thân. Đó là suy nghĩ của Bảo Châu.
Còn đối với Lâm Uyên thì từ dê béo có thể nâng cấp cô ấy lên hàng ngũ khách hàng cần được chăm sóc kĩ. Có thể kéo lông dê lâu lâu một chút.
Dù sao thì mặc dù cô không phải người tốt lành gì nhưng tuyệt không phải dạng vong ân bội nghĩa. Cô chắc chắn là đầu tư vào mình sẽ không bao giờ để cô gái nhỏ này lỗ cả đâu.
Từ ngày ấy, hai người lại bắt đầu hai điểm một đường cùng nhau học tập, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tâm sự. Lâm Uyên nếu đã dụng tâm kết giao người khác thì việc trở lên thân thiết với ai đó kì thật quá đơn giản. Nhất là với một thiếu nữ ngây thơ như Bảo Châu thì chỉ sau một thời gian ngắn cô ấy đã coi Thu Uyên là không gì có thể giấu khuê mật.
Các bạn học cũng mắt choáng váng với tốc độ trở lên thân thiết của hai người. Dường như sau kì thi giữa kì hai người đột nhiên trở lên như hình với bóng.
Nhiều người là thật sự ghen ghét không thôi. Chỉ là một đặc chiêu sinh mà thôi có tài cán gì mà lại được nữ thần ưu ái chứ. Thậm chí thành tích cô ta còn tụt giảm không được như trước nữa. Chỉ là dạy kèm mà thôi bọn họ cũng có thể mà.
Có tâm muốn châm chọc vài câu nhưng lại sợ hãi thế lực Nguyễn gia nên chỉ có thể bóp cổ tay thở dài. Là Nguyễn gia a! chỉ cần phủng lộng đầu ngón tay đã đủ bọn họ từ nay đến cuối đời rồi.