Chuyển Sinh: Nữ Vương Trở Về

Chương 2: ký túc xá tiện nghi.

Lâm Uyên cười nhạo.

Cũng có gì liên quan đến mình đâu.

Mặc lên đồng phục của trường cao trung Hoa Đức. Cô lại một lần cảm thán, đồng phục thôi mà cũng quá đẹp chút đi. Mặc dù cô cố ngụy trang vẻ ngoài của mình trở lên xấu xí nhưng khi mặc bộ trang phục này vào vẫn có khác một phen mỹ cảm.

Cầm cặp sách lên chuẩn bị ra của. Cô nhìn vào đồng hồ hiển thị sức khỏe. Tình trạng cơ thể khỏe mạnh, nhiệt lượng 37.5°, trạng thái tinh thần bình thường.

"Tiểu Bạch! thời tiết hôm nay như thế nào?"

Nguời máy quản gia nhỏ xinh đứng trong góc lập tức trả lời.

"Thưa chủ nhân, hôm nay trời nhiều mây nắng nhẹ, nhiệt độ từ 27° đến 32°, nhớ bôi kem chống nắng để bảo vệ lần da. Buổi chiều có thể sẽ có mưa chủ nhân nên mang theo ô đề phòng trúng mưa nha".

Đi ra khỏi phòng là 6h 45".

Đến thang máy đã có vài bạn học đang đứng. Ngôi trường lắm tiền nhiều kim nên ký túc xá cũng rất xịn sò. Ở đây giống như một khu chung cư với đầy đủ mọi thứ, nhưng cũng chỉ có một vài học sinh sống nội trú mà hầu hết cũng đều là đặc chiêu sinh hay những con học bá nghiện học giống như nguyên chủ. Cũng phải thôi, dù sao cũng là nhà có tiền con cháu, có thể ở ngôi biệt sự rộng lớn người hầu kẻ hạ, ngồi trên những chiếc xe sang trọng đến trường ai nguyện ý ở đây đâu.

Nhớ đến nguyên chủ không biết hiện tại cô ấy như thế nào nha.

Ha hả, bản thân mình còn chưa lo xong đây. Dù sao chiếm cứ thân thể nguyên chủ cũng không phải lỗi tại cô, việc gì cô phải rối dắm. Vả lại cô tiếp thu ký ức của nguyên chủ cũng không phải rất thông thuận sao, nói nữa khi cô xuyên qua nguyên chủ của thân thể này cũng đang ở trong tột độ buồn chán và mệt mỏi trạng thái.

Một tiểu cô nương, thập thế chưa thâm hoài chờ mong bước vào thời thanh xuân vườn trường. Đầu tiên là choáng ngợp với cảnh đẹp và sự sang trọng, quý phái của ngôi trường. Cô ấy cũng đã kích động quá, chờ mong quá. Nhưng hiện thực chỉ là những chậu nước lạnh tưới tưới đến khi nào bạn trầm mặc thì thôi. Bị lãnh bạo lực, bị cô lập, không có bạn bè. Nếu ở lâu trong trạng thái này thì mọi người thường sẽ đi đến hai cái khác nhau con đường. Một là tiếp tục trầm mặc đi xuống, hoặc là miên man suy nghĩ rồi não bổ càng ngày càng tiêu cực, càng ngày càng chán ghét bản thân, và...

Thật không may nguyên chủ là nguời thứ hai.

Thật là một cô gái pha lê tâm đâu. Thu Uyên thầm nghĩ.

Dù sao thì khi xuyên đến đây cô vẫn là người thu thập cục diện rối dắm chính là thành tích tụt dốc không phanh của nguyên chủ. Rất may là không ai tỏ ý kiến và quan tâm đến một đặc chiêu sinh bình thường thành tích có xuống dốc không.

Nguyên chủ là thật đánh thật học bá, là IQ cao cái loại này. Nhưng Thu Uyên thì kém hơn một chút. Hồi đi học cũng được gọi là một cái tiểu học bá nhưng cũng chỉ hơn người thuờng một chút. Thành công của cô cũng là nhờ vào EQ cực cao và vận khí tốt. Nếu bảo cô thi vào một trường top ở đất nước nơi thế giới trước đây thì có thể, nhưng nếu muốn đạt thành tích tốt ở ngôi trường top một top hai về giáo dục của thế giới này thì chỉ cố gắng thôi là chưa đủ.

Ở đây không phải toàn là những ăn chơi trác táng, cũng không có não tàn chỉ biết tình tình ái ái như những cái đó tiểu thuyết ngôn tình. Có cũng chỉ là những học sinh được đào tạo dạy dỗ bằng hình thức tinh anh từ nhỏ. Được gia sư kèm một chọi một hàng ngay, lễ nghi và giáo dưỡng được khắc trong tâm khảm.

Chẳng có gia trưởng nào thích con mình kém cỏi cả. Và gia tộc xí nghiệp cũng cần một người đủ tư cách thừa kế.