Cuối cùng bị kết án bốn năm tù giam.
Còn.
Hung thủ chính trong vụ án này – Hà Dũng.
Sau khi nghiên cứu hồ sơ nhiều lần, tòa án cũng tuyên án rất công bằng.
Bởi vì trước khi gϊếŧ người, nạn nhân đã chọn chấm dứt mối quan hệ tình cảm của hai người, vì vậy không tồn tại chuyện phản bội, Hà Dũng là người bị ám ảnh đơn phương không buông tha cho Hàn Mộng Dao.
Và ý định gϊếŧ người của Hà Dũng đã có sẵn từ trước, chứ không phải trong lúc hai người cãi vã mà hắn không kiểm soát được cảm xúc dẫn tới tai nạn, đây rõ ràng là tội cố ý gϊếŧ người.
Sau khi gϊếŧ người, không chọn cách ra đầu thú, mà lại vứt xác che giấu thi thể, gây ảnh hưởng mặt trái rất lớn cho xã hội.
Đồng thời đối diện với cảnh sát hỏi cung, từ chối thừa nhận sự thật phạm tội, không có cớ gì để giảm án.
Cuối cùng bị kết án tử hình, tước bỏ quyền chính trị trọn đời.
Đương nhiên.
Chi tiết ở tòa và việc Hà Dũng có kháng cáo bản án hay không đã không còn liên quan tới vụ án này.
Ngày thứ ba sau khi vụ án xảy ra.
Hà Dũng xác định phạm tội, đã bị đưa tới nhà tạm giam, chờ bản án cuối cùng của tòa.
Chỉ trong thời gian chưa đầy một ngày.
Vụ án gϊếŧ người đã bị phá, cơ bản là dưới sự chỉ đạo của Tô Minh vẫn còn chưa tốt nghiệp, đây thật sự là điều cực kỳ đáng kinh ngạc.
Nhưng bản chất của cảnh sát là phá án, hơn nữa trước đó thực tập cũng mới rút ngắn thời gian.
Vì vậy.
Đội hình sự không đưa ra thêm phần thưởng đặc biệt nào, chỉ chi trả thêm 500 nhân dân tệ tiền thưởng vào cuối tháng.
Trong đội điều tra hình sự khu Hoài Hải.
Tô Minh lại rảnh rỗi, tập trung phân tích các dấu vết và hồ sơ liên quan đến vụ án gϊếŧ người phân xác ở đại học Ma Đô.
Vụ án gϊếŧ người dĩ nhiên không xảy ra hàng ngày.
Trong thời gian không có nhiệm vụ, phân tích các hồ sơ vụ án treo cũng có thể thu được không ít thành quả.
Còn về Vương Hổ.
Thì chuyển hoàn toàn sang hướng kỹ thuật điều tra hình sự.
Bây giờ chuyên theo học phương pháp khôi phục điện thoại, giải mã dấu vết, cùng quan sát phân tích camera an ninh trên các con phố.
Cảnh sát điều tra hình sự và cảnh sát quản lý trật tự khác nhau.
Số lượng bản án mỗi năm cần xử lý có thể không nhiều lắm, nhưng hầu hết đều là án nghiêm trọng, đại án.
Vì vậy.
Nếu một vụ án được phá nhanh, vẫn sẽ có kha khá thời gian nghỉ ngơi sau đó.
Giống như bây giờ.
Từ Trường Thắng cũng đang nhàn rỗi chờ nhiệm vụ.
Đang cầm một tách trà đang bốc khói, chầm chậm đi đến bên cạnh Tô Minh.
Nghiêng đầu xem qua màn hình máy tính, thổi bay hơi nước trong tách trà nhấp một ngụm, lơ đãng hỏi.
“Hồ sơ vụ án phân xác 513?
Cục trưởng Lâm cho ngươi xem phải không? Có phát hiện gì mới hoặc thu hoạch được gì không?”
Tô Minh không ngẩng đầu lên nhìn Từ Trường Thắng, chỉ lắc đầu nhẹ, thở dài đầy bất lực nói.
“Phát hiện và thu hoạch quả thực có một chút, nhưng đối với vụ án hai mươi năm trước, có hữu ích hay không”
“Ta cũng không chắc lắm.’’
‘’Bởi vì.”
“Hai mươi năm thực sự quá lâu rồi, nếu lúc đó ta ở hiện trường tội ác, có thể sẽ bắt được dấu vết của hung thủ.’’
‘’Nhưng bây giờ thực sự quá khó rồi, nhưng ta có thể khẳng định 100%”
“Chỉ cần hắn lại ra tay, bằng loại phong cách gây án đặc biệt này, nhất định có thể đào sâu thêm manh mối!!!”
Rất rõ ràng.
Đây là sự tự tin độc nhất của Tô Minh.
Những ngày này thông qua việc xem xét phân tích các hồ sơ, thực ra Tô Minh đã có thể đánh giá đại khái.
Vụ án 513 đại học Ma Đô, không hoàn hảo và khó phá như vẻ bề ngoài.
Chỉ vì.
Do hai mươi năm trước, thủ đoạn điều tra hình sự còn lạc hậu, lại thêm ban đầu điều tra sai hướng, nên đến nay hung thủ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Ví dụ.
Sau khi vụ án phân xác xảy ra.
Hầu như các cảnh sát đều tập trung chủ yếu vào tìm kiếm các phần thi thể khác, cùng mối quan hệ xã hội của nạn nhân.
Không kịp thời phân tích các mảnh thi thể, khiến các manh mối có thể phát hiện sớm đã lặng lẽ trôi đi.
Từ Trường Thắng đứng bên cạnh.
Nghe Tô Minh phát hiện manh mối mới, lông mày nhướng lên nói.
“Tiểu Minh.”
“Thực hay giả vậy? Hồ sơ vụ án này, gần như tất cả chúng ta đều lục tung lên rồi, ngươi còn tìm ra manh mối mới à?”