"Hiểu chưa."
"Nhớ lấy, ngươi chỉ huy cuộc hành động lần này, cho dù đã điều phối sự giúp đỡ của cảnh sát Đông Ninh, cũng nên chuẩn bị tâm lý bắn hạ những tội phạm này nếu tình hình mất kiểm soát!"
"Chỉ cần xác định là tội phạm truy nã cấp A, trong tình huống nguy cấp bắt buộc phải rút súng, tuyệt đối không được liều lĩnh hành động!"
"Ta chờ tin từ các ngươi, đến lúc đó mới bàn thưởng phạt!"
Cúp máy.
Lâm Thiên ném ống nghe xuống bàn, dựa vào ghế thở dài nói.
"Tiểu Minh này có chút bất thường."
"Chẳng lẽ này là thiên phú ư? Hay là may mắn thôi? Thực tập sinh mới vào đã lập công lao lớn như vậy......"
"Theo như lời Tiểu Từ nói, lần này phần lớn là nhờ Tiểu Minh xác định được danh tính tội phạm truy nã, nếu không phát hiện thêm hai tên ẩn nấp kia, không biết sẽ ra sao nữa."
"Chậc chậc, chắn chắn là từ thực tập sinh chuyển thành chính thức rồi, thật đáng nể!"
......
Theo lệnh bắt giữ được đưa ra.
Đội điều tra hình sự Khu Hoài Hải và Đội điều tra hình sự Khu Đông Ninh lập tức hành động.
Do tính chất nguy hiểm cực độ của ba tên tội phạm truy nã cấp A này.
Đơn vị cảnh sát đặc nhiệm toàn vũ trang, đã trang bị đầy đủ quân phục, ngăn chặn mọi sơ suất có thể xảy ra.
Hơn nữa.
Còn cử đến hai chuyên gia bắn tỉa, sẽ ẩn nấp ở chỗ cao để yểm trợ khi cần thiết.
Giám sát xung quanh hoàn toàn mở ra, có người liên tục tra cứu hướng di chuyển cụ thể.
Trong xe cảnh sát.
Từ Trường Thắng thay bộ đồng phục cảnh sát, đang chuẩn bị tỉ mỉ, rút khẩu súng ngắn cảnh sát ở thắt lưng, kiểm tra kỹ lưỡng hai lần.
Nhìn sang Tô Minh và Vương Hổ bên cạnh, lắc đầu thở dài nói.
"Lần đầu tiên dẫn các ngươi đi làm nhiệm vụ, không ngờ lại gặp cuộc hành động truy bắt quy mô lớn như vậy, thật không biết là may mắn hay là gì nữa."
"Không sao."
"Vừa rồi ta đã nói chuyện với Lâm Cục Trưởng, lần này bắt được ba tên tội phạm truy nã cấp A này, các ngươi đóng vai trò then chốt, đặc biệt là Tô Minh."
"Có thể nói, gần như chỉ dựa vào một mình, đã bắt được ba tên tội phạm truy nã này, chắn chắn sẽ có thưởng, ước tính ít nhất là không cần làm thực tập sinh nữa."
Cái gọi là thưởng.
Tô Minh hoàn toàn không màng đến, trái lại cứ suy nghĩ mãi......
Nếu đổi vị trí với ba tên tội phạm kia, hắn sẽ phải làm thế nào mới có thể hoàn thành tội ác một cách hoàn hảo.
Dù có suy nghĩ thế nào đi chăng nữa.
Ngay cả khi có hàng vạn lần mô phỏng phạm tội, Tô Minh cũng không tìm được giải pháp thích hợp.
Bởi vì.
Từ khoảnh khắc bị cảnh sát Cát Tỉnh truy nã.
Vụ phạm tội lần này đã không thể gọi là hoàn hảo, dù có chạy trốn thế nào, cũng có nguy cơ bị bắt.
Tội phạm thực sự hoàn hảo, đáng lý phải chuẩn bị từ giây phút bắt đầu hành động, không để lộ một kẽ hở nào.
Trong lúc Tô Minh suy nghĩ không ngừng.
Vương Hổ thì nhìn chằm chằm vào khẩu súng ngắn của Từ Trường Thắng, ánh mắt đầy hy vọng và chờ mong.
Rất rõ ràng.
Xem như một cái thực tập sinh cảnh sát không thiếu tiền, thứ Vương Hổ mong đợi nhất chính là...
Sở hữu súng ngắn cảnh sát riêng.
Từ Trường Thắng nhận ra vẻ mặt của Vương Hổ, mỉm cười không nói thêm gì nữa.
Súng ngắn cảnh sát.
Không chỉ là vinh dự và lực lượng, mà còn là trách nhiệm vô cùng lớn, quan trọng hơn là cả mạng sống!
......
Lúc này.
Bên trong nhà máy Hằng Tố bỏ hoang ngoại ô khu Đông Ninh.
La Trấn, tên tội phạm truy nã thân hình cao lớn vừa quay lại, cầm một thanh đao róc xương dài bằng cánh tay, liên tục mài trên đá.
Bên cạnh hắn.
Một tên tội phạm truy nã đầu cạo trọc, lộ ra hình xăm rồng trên vai, quấn băng vải quanh trên nắm tay, phòng khi vung đao bị trượt tay bị đâm ngược lại.
Sau khi quấn xong băng vải.
Tên tội phạm truy nã đầu cạo trọc liếc nhìn tên tội phạm gầy guộc đang hút ma túy bên cạnh, nhíu mày lạnh lùng nói.
"Đừng hút nữa."
"Đối phương sắp tới rồi, ngươi cứ ở đây hút, chờ bị chém à?"
"Đừng có làm rối thêm cho ta, hai khối heroin chuẩn, xong vụ này đủ cho ba người chúng ta sống được được vài năm."
"Đến lúc đó gió yên sóng lặng, quay lại Cát Tỉnh rồi làm gì cũng không muộn!!!"
Vừa nghe tiếng quát.
Dù tên tội phạm gầy guộc rõ ràng không hài lòng, nhưng vẫn không dám phản bác tên đầu cạo trọc.
Đặt lại năm khối heroin mà tên tội phạm cao to vừa mang về sang một bên, cầm lấy một cái rìu, có phần bực bội nói.