Lạc Hoang

Chương 19: Bất ngờ ghé thăm

Những ngày đầu năm, Tương Kiều cùng Bách Triệu đều ở nhà của dòng họ Tương, đến mùng ba Tương Kiều cùng Bách Triệu qua thăm gia gia nhà Bách Triệu. Cuối ngày nàng được Bách Triệu đưa về nhà riêng ở căn hộ, một nụ hôn nhẹ phớt lên trán của Tương Kiều rồi anh lái xe quay về nhà. Tương Kiều nhìn chiếc xe lăn bánh dần rời xa, nàng mang trong lòng một nỗi niềm riêng, bước đến thang máy bấm lên tầng hai mươi hai, bước vào căn hộ của riêng mình, nàng nằm dài trên dãy ghế sofa, tay gác chán nhìn trần nhà hồi lâu, tiếng chuông điện thoại vang lên:

- Alo…

Tương Kiều bỏ nét suy tư trên mặt, chần tình tâm tư, giọng phấn chấn lên tiếng:

- Happy new year cậu, gọi tớ có gì không?

Đầu dây bên kia cười cười hả hê lên tiếng:

- Về đến nhà chưa?

- Ừ về rồi.

- Này, mới có mùng ba thôi mà, sao nghe giọng điệu của cậu có vẻ không vui vậy!

- Không có gì, mình mới về tới nhà, có hơi mệt.

- À, mùng sáu này qua nhà tớ nhen. Có nhiều món ngon đợi cậu?

- Được rồi, mình sẽ ghé!

- Tốt, vậy hẹn gặp cậu, giờ tớ đi bar club đây, bái bai…

- Bai..

Cuộc gọi kết thúc, Tương Kiều đứng lên định bước vào phòng tắm thì chợt nhớ tới điều gì đó, nàng mở vội hộp thư kiểm tra, không thấy tin nhắn phản hồi của Hoàng Chiêu. Đã qua mấy ngày rồi, em ấy vẫn không phản hồi tin nhắn của mình, không biết em ấy có gì không? Đang lúc suy nghĩ, nàng nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn sớm nên vội vàng vào phòng tắm thay đồ đi xuống gara lấy xe. Một mạch lái xe chạy thẳng đến nhà Hoàng Chiêu. Nàng đậu xe bên ngoài con hẻm, bước xuống xe đi bộ đến nhà của Hoàng Chiêu. Không gian tĩnh lặng, màn đêm kéo dài, tiếng bước chân dần tiến đến ngôi nhà nhỏ có hàng bông giấy! Nàng suy tư chốc lát rồi nhẹ tay nhấn vài tiếng chuông cửa, bên trong vẳng lặng không có tiếng người phản hồi lai, nàng lại nhấn thêm vài lần, ở đằng xa xa cách đó khoảng hai ba căn nhà, một người hàng xóm ghé đầu ra ngoài lên tiếng:

- Cô tìm ai? Nhà đó từ trước tết đến giờ không có ai ở nhà cả.

Tương Kiều nghe vậy liền đến gần nhà hàng xóm hỏi thăm:

- Nhà này có một cô bé ở đây, trước tết đến giờ không ai ở nhà sao bác?

Người hàng xóm lên tiếng:

- Ừ, từ trước tết đến giờ không thấy ai cả. Nhà đóng im ỉm đã nhiều hôm rồi.

Tương Kiều nghe xong, lòng vội bất an. Nàng khẽ chào người hàng xóm rồi rời đi. Bước vào xe, nàng cầm điện thoại và gọi cho Hoàng Chiêu, bên kia tiếng đổ chuông dài nhiều lần không ai bắt máy. Tương Kiều nhấn gọi thêm vài lần vẫn không thấy ai bắt máy. Lòng nàng lo lắng khôn nguôi nhưng hiện tại cũng không biết phải nên làm gì? Nàng lái xe quay trở về nhà. Trên đường lái xe về, nàng gọi điện cho An Nhiên. Đầu dây bên kia lên tiếng:

- Uể, gọi cho mình có gì không?

Tương Kiều ậm ừ một chút rồi mở lời:

- Mình đang có chút việc, không biết phải làm sao nên gọi cho cậu?

An Nhiên liền lên tiếng:

- Ừ, cậu nói đi.

- Cậu còn nhớ cô bé tên Hoàng Chiêu lúc trước có gặp cậu một lần không?

- Ừ thì sao?

- Hôm nay mình bất chợt ghé qua thăm cô bé, do trước đó mình có nhắn một dòng tin không thấy em ấy phản hồi, có chút lo nên đến nhà em ấy.

An Nhiên mở lời ý nói nàng tiếp tục:

- Đến nơi không có cô bé ở nhà, nhà cũng đóng cửa im ỉm, mình lo em ấy có chuyện?

An Nhiên ầm ừ một lúc rồi lên tiếng:

- Tết mà, có thể em ấy về quê không? Cậu quá lo lắng rồi a.

Tương Kiều cắt ngang tiếp tục nói:

- Mình thông qua giáo viên chủ nhiệm của lớp em ấy biết được ba mẹ em ấy không có ở nhà, họ bỏ đi và để lại em ấy một mình. Em ấy không có quê để về a?

An Nhiên nghe xong “ồ” lên một tiếng:

- Có thể em ấy đi đâu đó, em ấy có cuộc sống riêng mà, sao cậu lại quan tâm như vậy chứ?

Tương Kiều nghe An Nhiên nói vậy, có chút giận.

- Này, mình đang không biết làm sao nên mới gọi cho cậu, dù sao em ấy là học trò mình, đột nhiên mất tích như vậy không lo lắng làm sao được?

An Nhiên nhẹ giọng vỗ về tâm trạng của Tương Kiều:

- Được rồi, được rồi, cậu đừng giận mà. Bây giờ thế này, cậu cứ về nhà trước đã. Ngày mai hãy gọi lại cho em ấy, xem em ấy có bắt máy không? Nếu vẫn im lặng thì chúng ta sẽ đi tìm những người thân của em ấy để hỏi thăm được không?

Tương Kiều nghe xong cũng nhẹ gật đầu, ậm ừ trong điện thoại rồi tắt máy. Con đường dài về đến nhà, những ánh đèn vàng heo hắt ánh lên mặt kính của chiếc xe thể thao màu trắng, bên trong có hơi thở không an lòng pha lẫn cơn gió xuân đêm phủ đầy màn sương mờ ảo.