Lạc Hoang

Chương 15: Đột phá thành tích

Sau khi kết thúc thi học kỳ một, tổng kết thành tích cuối năm, cả lớp Hoàng Chiêu bỗng vỡ oà khi nghe tên người đứng nhất lớp do giáo viên chủ nhiệm công bố. Cả lớp ngây ngô ngoái đầu nhìn về phía sau, tiếng xì xào bàn tán càng lúc càng rầm rồ hơn. Giáo viên chủ nhiệm gõ thước lên bàn kêu cả lớp giữ yên lặng, cô giữ vẻ mặt hoà ái cùng nét cười thân thiện bước xuống dãy ngồi cuối lớp, ánh mắt nhìn bóng dáng cô học trò đang cuối mặt và cất giọng:

- Chúc mừng em , không ngờ chỉ sau hai tháng em lại đột phá bất ngờ như vậy?

Cả lớp dõi theo giọng nói của giáo viên chủ nhiệm , nhìn gương mặt không mấy biến sắt đang chăm chú vào giấy báo điểm của mình. Ánh mắt có chút lơ đễnh ngước nhìn lên, đôi môi khẽ hở, nụ cười tinh tế mang nét khiêm nhường đáp lời:

- Cảm ơn lời khen của cô! Là sự cố gắng cần có mà phải không?

Giáo viên chủ nhiệm cũng khá bất ngờ với câu trả lời của Hoàng Chiêu, cũng tỏ vẻ hài lòng vì nàng không mang phần kiêu ngạo hay quá tự mãn với chính thành tích của mình. Kết thúc buổi họp công bố điểm thì cả lớp lại nháo nhào cả lên, các bạn nam nữ ồ ạt bước đến chỗ ngồi của Hoàng Chiêu.

- Này, sao cậu lại vượt trội nhanh như vậy?

- Đúng rồi, mới giữa kỳ chẳng phải cậu đang đứng chót sao?

- Có bí quyết gì sao? Chỉ bọn tớ?

- Ừ, chỉ chỉ đi, cậu đây là học thế nào a?

- Thật khó tin, có phải…. Cậu mua điểm không? ( Một giọng nói đầy khinh khi từ bàn học kế bên).

Ánh mắt của cả đám đang ngây ngô nhìn Hoàng Chiêu bỗng liếc mắt qua giọng nói của bàn kế bên, tiếng xì xào nhỏ: “ A, là Tôn Bích đứng nhất lớp giữa kỳ đây mà, giờ lại tuột hạng nên liền hỏi người ta mua điểm sao?.... xuỳ...”.

Những câu hỏi tới tấp đến ngộp cả không khí se se lạnh giáp tết, người nghe vẫn ngồi bất động chăm chú nhìn vào một điểm sáng ngoài cửa sổ, không tiếng đáp lại, Mỹ Mỹ ngồi kế bên hừ lạnh rồi ngước mắt nói:

- Các cậu thôi đi a, lúc trước thái độ các cậu thế nào? Quên rồi sao?

Các bạn nam nữ trong lớp lè lưỡi với Mỹ Mỹ, tiếp tục trêu trọc:

- Thứ như cậu, ngồi cạnh vậy mà vẫn không tiến bộ? Không phải là dạng vô dụng sao?

Mỹ Mỹ lại liếc mắt giọng nói càng gắt gỏng hơn:

- Các cậu là đang xem mặt bắt hình người à, lúc trước các cậu xem thường Hoàng Chiêu ra mặt, nay lại còn vác mặt mũi đến đây thăm hỏi phương pháp học của người khác, không tự thấy xấu hổ?

Cả đám đang tụ tập xua xua tay rồi huề lên một tiếng.

- Không đôi co với thứ vô dụng như cậu.

Sau câu nói, cả đám nam nữ sinh cũng giải tán, từ đầu đến cuối Hoàng Chiêu không mở lời, Mỹ Mỹ nhìn qua lên tiếng:

- Chúc mừng cậu, thật bất ngờ.

Hoàng Chiêu nhìn Mỹ Mỹ hồi lâu, nàng nở nụ cười nhẹ, bàn tay nắm lấy mu bàn tay của Mỹ Mỹ xoa nhẹ nhẹ:

- Cậu cũng cố gắng lên, có gì chưa được hãy hỏi mình, mình rất sẵn lòng giúp cậu.

Mỹ Mỹ cười hề hề rồi đáp lời:

- Mình thật sự đã thăng được hơn mười hạng rồi đây nè, bố mẹ mình sẽ rất vui.

Nghe Mỹ Mỹ nhắc đến hai từ “ bố mẹ “ bỗng cơn đau rát âm thầm lại quét qua trái tim non yếu của Hoàng Chiêu, nụ cười đang nở rộ lại dần vụt tan. Mỹ Mỹ thấy Hoàng Chiêu có phần biến hoá, nàng tỏ ra vô cùng lo lắng hỏi han:

- Cậu… Sao vậy?

Hoàng Chiêu lại nhẹ nở nụ cười:

- Không sao…? Cậu thật hạnh phúc!

Mỹ Mỹ vô tư cười cười rồi nắm lấy khuỷ tay của Hoàng Chiêu:

- Qua học kỳ mới chúng ta cùng nổ lực giữ vững thành tích này nhé!

Hoàng Chiêu vỗ vỗ nhẹ vào tay của Mỹ Mỹ như đồng ý với lời nói của nàng.

…….

Tại phòng giáo viên:

Tương Kiều đang xem qua điểm tổng kết bộ môn của các lớp, thứ hạng từ một đến mười được nàng tỉ mỉ đánh dấu lại, nhìn đến sổ điểm của lớp Hoàng Chiêu, khi đánh dấu tới vị trí thứ nhất bỗng nàng ngây người. Ánh mắt có chút không tin vào con số đang hiển hiện, nàng tự lẩm bẩm:” Đứng nhất sao? Sao có thể?”. Nàng lại dụi dụi mi mắt, nhìn ra bên ngoài rồi quay lại nhìn sổ điểm trên bàn, con số vẫn y như cũ. Nàng có chút không tin, sao em ấy lại có thể tiến bộ nhanh như vậy? Là thời gian qua mình đã bỏ lỡ điều gì sao?

Nếu như dòng thời gian luôn tí tách lướt từng nhịp trôi, nếu như một chiếc lá vẫn reo reo đứng mãi trên những nhánh cây, nếu những giọt mưa rơi xuống theo tiếng nhịp đều đều không nhanh không chậm thì có ai còn muốn để ý đến chúng nữa không? Chính là có những thứ tự dưng đột phá một cách đặc biệt làm người ta như muốn ngộp thở và khó lòng tin tưởng để khi nhìn lại là một sự ngỡ ngàng theo tiếng gõ nhịp của dòng đời trôi…..