Tôi Trở Lại Với Mười Vạn Tử SĨ

Chương 25: Nhà đấu giá

Không thể không nói, quan hệ của Đàm Tử Minh và Phú Dụ Sâm đúng là rất rộng, vừa gọi vài cuộc điện thoại đã tìm được nơi thế chấp vòng ngọc.

Ở Nam Tấn, nếu cần tiền gấp thì có thể đến cửa hàng thế chấp một vài món đồ đổi tiền, sau này có tiền thì đến lấy về.

Các công ty thế chấp ở đây cũng vậy, trên thực tế đó là một trong những công việc của một vài ngân hàng và nhà đấu giá, tương tự như cho vay thế chấp.

Tần Nhạc Văn và Hoa Khinh Dung ngồi xe Ferrari của Phú Dụ Sâm đến nhà đấu giá gần nhất, đây là nơi nhận thế chấp vòng ngọc Đế Vương lục, giám định sư ở đây có thể trực tiếp giám định vật phẩm và đưa ra cái giá nhanh nhất.

Được nhân viên mời vào nhà đấu giá, Tần Nhạc Văn và Hoa Khinh Dung nhận được sự tiếp đón đặc biệt, những người có thể làm việc ở đây đều có mắt nhìn người rất tốt, đương nhiên nhìn ra được đồ trang sức trên người hai người họ không phú thì quý.

Thế là sau khi biết Hoa Khinh Dung muốn thế chấp một chiếc vòng tay Đế Vương lục, toàn bộ giám định sư ở nhà đấu giá đều chạy qua xem náo nhiệt.

Lần tham gia náo nhiệt này của họ là hoàn toàn đúng đắn, chưa đầy mười phút đã xác định được đây là đồ thật, chẳng những là đồ thật mà còn là loại đã lâu đời, được xem là trân phẩm trong Đế Vương lục.

“Cái vòng này, đã lâu tôi chưa thấy loại ngọc Đế Vương lục cực phẩm này, đây chính là trân phẩm trong trân phẩm!”

Một giám định sư cảm thán, thầm nghĩ bại gia tử nhà nào lại đem thứ bảo vật của gia đình ra thế chấp đây, lỡ như không gom đủ tiền để trả lại thì món bảo vật gia truyền này mất luôn thì sao?

“Đúng vậy, ông nhìn cái màu xanh biếc này đi, sờ vào có cảm giác rất mịn màng a, loại này được nuôi dưỡng cũng hơn mấy chục năm rồi, là một vòng tay Đế Vương lục cực phẩm, đem vật này đến đây thế chấp thật à?”

Một giám định sư khác cũng thắc mắc, cho rằng thứ này chính là bảo vật gia truyền của thế gia hào môn đứng đầu, sao có thể tùy tiện lấy ra thế chấp như vậy?

Các giám định sư càng nói càng kích động, để Đàm Tử Minh và Phú Dụ Sâm càng thêm hiểu rõ về giá trị của chiếc vòng Đế Vương lục này.

Ngược với tất cả mọi người, Tần Nhạc Văn và Hoa Khinh Dung bình tĩnh ngồi đó, tựa như thứ mà mọi người đang thảo luận xôn xao không phải là đồ của bọn họ, không hề coi trọng những bộ dáng khϊếp sợ, thở dài của mọi người xung quanh.

Đúng vậy, một người là Cửu Thiên tuế quyền cao chức trọng trong cung, đã từng có không biết bao nhiêu đồ tốt hơn như này, sao có thể coi trọng một cái vòng ngọc?

Còn một người là kỹ nữ đầu bảng Uyên Ương lâu, được nam nhân tặng vô số trân bảo, cái vòng tay Đế Vương lục này cũng chỉ là một thứ nhỏ bé trong đó, không đáng là gì so với những thứ khác trong hộp trang sức của cô.

Ở Nam Tấn, Bạch ngọc vi tôn, nhưng giá ngọc cũng không cao đến vậy cho nên đối với sự sợ hãi và thán phục của những người kia, hai người đều rất lạnh nhạt.

Cuối cùng, Trương Hưng – người phụ trách của nhà đấu giá này lên tiếng.

“Xin chào, Hoa tiểu thư, tôi nghe Phú tiên sinh nói ngài muốn thế chấp cái vòng tay Đế Vương lục này đúng không?”

Bộ dáng cung kính của hắn khiến mọi người càng thêm nhận thức về giá trị của chiếc vòng tay này.

“Ừ.”

Hoa Khinh Dung gật đầu, đôi mắt đẹp nhìn qua càng khiến người ta thần hồn điên đảo.

Trương Hưng cũng rất thích cái vòng tay này, nhưng cái thứ đồ này, nhà đấu giá của bọn họ ăn không nổi đâu! Nếu thế chấp thứ này, cũng phải đến vài tỷ, nhà đấu giá của bọn họ không có nhiều tiền đến vậy.

Nếu là ngân hàng, cũng chưa chắc là có thể đưa ra nhiều tiền như vậy!!!

“Hoa tiểu thư, rất xin lỗi, không biết ngài muốn thế chấp bao nhiêu tiền? Không gạt ngài, vòng tay Đế Vương lục của ngài là trân phẩm trong trân phẩm, có giá trị không nhỏ, nếu muốn thế chấp đúng giá thì nhà đấu giá của tôi không thể đưa ra nổi nhiều tiền như vậy.”

Hắn áy náy nói, càng cảm thán trong lòng, năm nay kẻ có tiền càng ngày càng nhiều, cô gái nhỏ nhìn chưa đến hai mươi tuổi, tùy tiện đưa ra đã là một vòng tay Đế Vương lục cực phẩm, xem ra có xuất thân từ một gia tộc rất giàu có.

Trong giới kinh doanh đấu giá của hắn, kiêng kị nhất là dò xét gia thế của khách hàng, nếu khách hàng muốn nói thì bọn họ sẽ được biết còn không muốn nói thì bọn họ cũng không được hỏi nhiều.

Cái vòng tay Đế Vương lục này, nhìn có chút lâu đời, đương nhiên là thứ được gia tộc của người ta giữ gìn cẩn thận, bây giờ bị một tiểu thư đem đi thế chấp đổi chút tiền tiêu sài, họ cũng không muốn tìm hiểu kĩ càng.

Dù sao đây là nhà đấu giá, cũng không phải ngân hàng mà cần điều tra lai lịch của khách hàng.

Phú Dụ Sâm cũng cực kì khϊếp sợ, không nghĩ đến cái vòng ngọc này đắt như vậy, trái ngược với hắn là Đàm Tử Minh đang đứng bên cạnh, nói.

“Trong nhà của tôi có một bảo vật gia truyền, là một trăm năm trăm trước được tổ tiên truyền lại, lúc đó đã khoảng trên dưới tám trăm triệu, tôi nhớ hai năm trước trong nước có bán đấu giá một chiếc vòng tay Đế Vương lục cũng trên dưới bốn tỷ tám, nếu tôi nói đúng thì chiếc vòng tay này của Hoa tiểu thư ít nhất cũng được năm tỷ?”

Đàm Tử Minh vừa nghe những lời bàn tán của các giám định sư mới biết là hắn kiến thức hạn hẹp.

Lúc đầu còn thầm nghĩ nhà bọn họ giàu cỡ nào mà dám tùy tiện đeo vòng ngọc Đế Vương lục trên tay như vậy, nhưng bây giờ nhìn lại, không phải là giàu bình thường nữa, cái vòng ngọc đó không phải mấy trăm triệu mà là mấy tỷ đó!

Trong nháy mắt, cả người tràn ngập mùi chua.

“Đúng vậy, dựa theo lời của giám định sư thì vòng ngọc này của Hoa tiểu thư ít nhất cũng trên năm tỷ, nếu đưa đi đấu giá, không chừng giá cuối cùng có thể trên dưới sáu tỷ, nếu Hoa tiểu thư muốn đem thế chấp, nhà đấu giá của tôi không thể đưa ra được số tiền này, nếu Hoa tiểu thư cần tiền gấp, thì chúng tôi cũng có thể thế chấp một ít cho ngài, chỉ cần Hoa tiểu thư đồng ý để nhà đấu giá đưa vòng ngọc ra trưng bày cho người tham quan vài ngày, chúng tôi sẽ không thu lãi.”

Trương Hưng cười khổ, hắn quyết định tìm cách khác, vòng tay Đế Vương lục tốt như vậy không bán đấu giá được thì còn có thể trưng bày nha! Trưng bày cũng đem lại lợi ích cho bọn họ, nhìn trâm ngọc trên đầu Hoa tiểu thư cũng biết đây cũng là thứ đồ không hề rẻ, Trương Hưng chỉ có thể đưa ra hạ sách này.

Hoa Khinh Dung không nghĩ đến một cái vòng ngọc bình thường đối với cô, mà ở đây lại đắt như thế, cô đang rất muốn bán chiếc vòng ngọc này đi.

Nếu bán nó, có thể có được sáu tỷ, đủ mua cho Bệ hạ mấy căn biệt thự và rất nhiều siêu xe…

Cô có chút động tâm, mà Tần Nhạc Văn ngồi một bên lại lên tiếng.

“200 triệu, vòng tay này sẽ để cho các ngươi trưng bày, ba tháng sau chúng ta sẽ đến chuộc về.”

Ba tháng đó là thời gian Tần Nhạc Văn để Chân Lan Sơ kinh doanh, một người thông minh như Chân Nữ quan chắc chắn trong vòng ba tháng có thể kiếm đủ số tiền này, hắn rất tin tưởng Chân Lan Sơ.

Về chuyện nhà đấu giá có dám nuốt chiếc vòng ngọc này hay không, thì nói thật nếu thứ này không đắt đỏ đến vậy thì còn có thể nhưng là thứ càng đắt đỏ càng khiến người khác không thể hành động một cách thiếu suy nghĩ được.

“Đương nhiên là được.”

200 triệu, Trương Hưng cảm thấy hắn có thể, không phải chỉ cho mượn 200 triệu à? Ba tháng sau còn trả lại, bằng chiếc vòng này, bọn họ chỉ cần đưa ra trưng bày một lần là sẽ kiếm được bộn tiền.

Về chuyện nuốt đồ của người ta…

Không hề có ý nghĩ này, trong ngành này, nếu không phải bị điên thì cũng không dám nuốt đồ của khách hàng.

Cuối cùng hợp đồng cũng được xác định, không chỉ có luật sư của nhà đấu giá mà còn có luật sư của Đàm Tử Minh và Phú Dụ Sâm, còn có cả chú của Đàm Tử Minh.

Nhắc đến cũng xem như là duyên phận, chú của Đàm Tử Minh là chủ tịch của một ngân hàng ở Thượng Kinh đang đi công tác ở đây, nghe được tin tức này nên cũng chạy đến đây xem náo nhiệt.

Sau khi nhìn thấy Hoa Khinh Dung và Tần Nhạc Văn, hắn cũng không nghĩ nhiều, nhìn trang sức trên người họ không phú thì quý, lại còn thế chấp một chiếc vòng tay đắt đỏ như vậy, hắn không dám đi điều tra người ta.

Bình thường mà nói, chỉ có người nghèo chợt giàu, tài chính dao động quá lớn mới bị điều tra.

Không nói đến những thứ khác, chỉ cần nói đến tướng mạo và khí chất của Hoa Khinh Dung và Tần Nhạc Văn liền biết hai người đều xuất thân từ các gia tộc hào môn hiển hách, khí chất đó không phải là thứ mà người bình thường có thể có được.

Cho nên, trước sự chứng kiến của nhiều người, không chỉ ký hợp đồng thế chấp mà còn ký cả hợp đồng của ‘Tử ©υиɠ hận’.

Thật ra Phú Dụ Sâm cũng không gấp gáp như vậy, nhưng hiện tại không phải rất trùng hợp à?

Cộng thêm việc biết được Hoa Khinh Dung giàu đến vậy, hắn liền cảm thấy nếu không tranh thủ trói lại, lỡ người ta đổi ý muốn chạy thì sao bây giờ?

Cuối cùng, Phú Dụ Sâm và Đàm Tử Minh cũng đảm nhận thêm vai trò là người bảo lãnh, nhận khoản đầu tư 100 triệu cho ‘Tử ©υиɠ hận’, cầm thẻ trên tay, mười phần vui vẻ.

Đương nhiên, việc nhận tiền đầu tư rất đơn giản nhưng việc đưa thù lao cho Hoa Khinh Dung và Tần Nhạc Văn thì cần phải qua vài giai đoạn, đại khái tốn khoảng một tuần.

Tần Nhạc Văn và Hoa Khinh Dung cũng không hối thúc, nhìn như hoàn toàn không xem trọng ba mươi triệu này.

Khi hoàn thành xong thì trời cũng đã tối, sau khi đám người ăn cơm xong mới giải tán, hai người họ về đến nhà thì trời đã khuya.

Trong phòng khách, Vạn Quỳnh Lan và Chân Lan Sơ đang ngồi đợi họ, Tần Nhạc Văn hạ giọng hỏi.

“Bệ hạ ngủ rồi à?”

Đến thời hiện đại cũng đã lâu nên hắn đã bắt đầu quen dùng một vài từ ngữ hiện đại, so với trước kia càng thêm thân mật.

“Bệ hạ đã nghỉ ngơi.”

Vạn Quỳnh Lan trả lời, sau đó khoát tay để Tần Nhạc Văn và Hoa Nương ngồi xuống.

Chỉ vừa nhìn thoáng qua Hoa Nương, Vạn Quỳnh Lan đã cau mày.

“Hoa Nương, vòng ngọc của ngươi đâu?”

Vạn Quỳnh Lan có trí nhớ rất tốt, đương nhiên bà nhớ rõ từng món đồ trên người Hoa Nương, trên tay cô không chỉ có vòng ngọc mà còn có vòng vàng, lúc sáng đi có đeo vòng ngọc, khi về thì lại không có.

Hoa Nương mỉm cười, cầm một tấm thẻ đặt lên bàn.

“Vạn cô cô, Chân Nữ quan, nô gia không có năng lực gì, những món đồ trên thân đều được những vị khách kia tặng cho, đối với nô gia, nó không phải là vật gì trân quý, bây giờ biết Chân Nữ quan cần ít tiền để kinh doanh nên thế chấp vòng ngọc, trong thẻ này có 100 triệu, để cho Chân Nữ quan làm vốn.”

Cô hạ thấp vị trí của bản thân, thấp đến nỗi chỉ là loại gái phong trần.

Lời này khiến Vạn Quỳnh Lan và Chân Lan Sơ im lặng, không nói nên lời, một lát sau, Vạn Quỳnh Lan mới bất đắc dĩ nói.

“Ngươi sớm đã không còn là ngươi của ngày xưa, đã đến hiện đại, vậy thì phải sống cho tốt, hầu hạ Bệ hạ thật tốt, làm sao thiếu tự trọng như vậy? Chuyện ở Nam Tấn cũng không còn nhiều người biết nữa, Hoa Nương, Bệ hạ nói chúng ta phải giữ những đồ vật thϊếp thân này làm kỹ niệm, chứ không phải để ngươi dùng nó tự coi thường mình.”

Bà khuyên nhủ Hoa Nương, rồi cảm thấy vấn đề này cũng có liên quan đến Tần Nhạc Văn nên quay qua Tần Nhạc Văn, giọng nói mang theo mấy phần chất vấn.

Đương nhiên Hoa Nương là người nhìn mặt nói chuyện, lập tức ôn nhu nói.

“Vạn cô cô, nô gia không coi thường bản thân, chỉ là bây giờ nơi ở của Bệ hạ cực kì nhỏ hẹp, chính là *rồng nằm bể cạn, khó mà phát huy, trong lòng nô gia cũng không chịu nổi, nếu Chân Nữ quan có thể nhanh chóng kiếm được tiền, xây dựng cung điện mới cho Bệ hạ, cũng là tấm lòng thành của nô gia.”

*Rồng nằm bể cạn phơi râu: Trạng thái thờ ơ vì bất lực của người vốn tài giỏi nhưng bị đặt trong môi trường khó hoạt động, khó phát triển được.

Chỉ cần nói chuyện liên quan đến Bệ hạ, chắc chắn Nhũ mẫu sẽ đồng ý.

Quả nhiên, Vạn Quỳnh Lan vừa nghĩ đến việc Bệ hạ ở đây là cực kì khó chịu, nhưng bà chỉ có thể trầm mặc, đè nén sự bất lực của bản thân.

Vốn dĩ Chân Lan Sơ đoán Cửu Thiên tuế và Hoa Nương muốn đi làm minh tinh nhưng chưa từng nghĩ, hai người lại lén đi thế chấp vòng ngọc, nhất thời cô cũng hận không thể đem đồ vật thϊếp thân của mình đi thế, lúc này chỉ có thể cầm thẻ lên, giọng nói kiên định.

“Hoa Nương yên tâm, ta nhất định sẽ tận tâm kinh doanh, vì Bệ hạ kiếm tiền, sớm ngày chuộc vòng ngọc về cho cô.”

Tần Nhạc Văn không mở miệng, chỉ nhếch môi cười, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Hắn quyết định đi làm minh tinh, nhưng nếu như hắn rời đi thì ai có thể thay hắn hầu hạ bên cạnh Bệ hạ đây?

Dần dần, trong lòng Tần Nhạc Văn đã có một ứng viên…