Tôi Trở Lại Với Mười Vạn Tử SĨ

Chương 12: Tu La tràng sơ cấp

Editor: ST

*Tu La tràng: có thể tạm giải thích rằng Tu La tràng là nơi diễn ra cạnh tranh khốc liệt, người chết ta sống, cũng như ván đồ sát mà mỗi người là một phe, ai tham gia hẳn là từ chết tới bị thương.

Có những người thân cận ở bên cạnh, đương nhiên bữa tối sẽ rất thoải mái, không cần phải nói, Vương Ngự trù là đầu bếp giỏi nhất trong cung, có thể khiến một đĩa đồ ăn bình thường trông cực kì ngon miệng, mà Vạn Quỳnh Lan từ khi năm mươi tuổi đã không còn hầu hạ Tần Nguyên nữa, bây giờ đã có cơ hội đương nhiên là rất phối hợp.

Nhiệm vụ chia thức ăn cho Tần Nguyên của Tần Nhạc Văn đã biến thành của Vạn Quỳnh Lan, Tần Nguyên ăn rất vui vẻ, không hề phát hiện sóng ngầm đang mãnh liệt dâng trào trong nhà mình.

Sau bữa tối, Tần Nguyên trò chuyện với Vạn Quỳnh Lan một lúc, phần lớn là nói về tình hình ở hiện đại, Vạn Quỳnh Lan và Chân Lan Sơ đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, thõa mãn tâm lý khoe khoang của Tần Nguyên.

Chín giờ tối, Tần Nguyên bị Nhũ mẫu thúc giục đi nghỉ ngơi, dù sao bây giờ Bệ hạ vẫn chưa trưởng thành, thức khuya không tốt cho cơ thể.

Lâu rồi Tần Nguyên không được Nhũ mẫu quan tâm, cũng ngoan ngoãn đi vào phòng nghỉ ngơi, vui vẻ ngắn ngủi lúc nãy khiến hắn quên mất tình hình hiện tại của hắn là một nghèo hai khó, không đủ khả năng nuôi nhiều người như vậy.

Khi phòng của Tần Nguyên không còn động tĩnh nào nữa, trong phòng khách, bốn con người cổ đại đến từ Nam Tấn đang hai mặt nhìn nhau.

Trên thực tế, chỉ có mình Vương Ngự trù căng thẳng, hắn ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ, cúi đầu, không dám nhìn ai.

Một người mập mạp, giờ phút này, nhìn vừa nhỏ bé vừa đáng thương.

Dù sao ở trong căn nhà này, trừ Bệ hạ đã đi ngủ, bất kể là Cửu thiên tuế, Nhũ mẫu của Bệ hạ, hay là Ngự tiền Chân nữ quan đều không phải là người mà hắn có thể đắc tội.

Tần Nhạc Văn ngồi ở đó, mặc cho Vạn Quỳnh Lan dò xét, hắn biết Vạn Quỳnh Lan xem thường hắn, nhưng hắn không quan tâm, chỉ cần Bệ hạ luôn bên cạnh hắn là được.

Chân Lan Sơ cũng mặt không biểu tình ngồi ở đó, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt lại nhìn phần cánh tay đang lộ ra ngoài và chiếc áo sơ mi màu hồng của Tần Nhạc Văn, khiến cô cảm thấy rất chói mắt.

“Nhạc Văn, ngươi biết, từ xưa đến nay ta luôn không thích ngươi khoe khoang vẻ *phong tao trước mặt Bệ hạ, *yên thị mị hành, dáng vẻ này của ngươi là sao?”

*Phong tao: Dáng dấp cử chỉ thanh tú đẹp đẽ.

*Yên thị mị hành: có thể hiểu là thái độ ý tứ, cẩn trọng và có phần e thẹn của người con dâu khi mới về nhà chồng.

Giọng nói của bà vang lên trong căn phòng yên tĩnh, dù ôn nhu nhưng lại mang theo vài ý gièm pha, làm Nhũ mẫu của Bệ hạ, bà muốn dạy dỗ một tên thái giám cũng là chuyện rất tùy ý.

Dù tên thái giám này có là Cửu thiên tuế mà Bệ hạ sủng ái đi chăng nữa.

“Vạn cô cô, đây là quần áo mà Bệ hạ chọn cho ta, ta không dám không mặc.”

Tần Nhạc Văn không thèm quan tâm đến lời miệt thị của Vạn Quỳnh Lan, thậm chí trong nụ cười còn có vài phần mị hoặc, khuôn mặt xinh đẹp càng thêm yêu mị động lòng người, khiến Chân Lan Sơ không nhịn được phải nhìn qua, tấm tắc trong lòng.

Đều nói Cửu thiên tuế bên cạnh Bệ hạ rất thích chưng diện, bây giờ nhìn lại, đây chính là do Bệ hạ cho hắn dũng khí nha…

Lời này của hắn, không phải có ý là hắn ăn mặc như vậy bởi vì Bệ hạ thích à?

Quả nhiên, Vạn Quỳnh Lan cũng nhìn Tần Nhạc Văn, không phải bà không thích thái giám, những người hành y, đều có một tấm lòng nhân hậu, khi đi theo Bệ hạ, bà cũng xem bệnh cho rất nhiều cung nữ và thái giám, chỉ là bà chướng mắt dáng vẻ cậy sủng mà kiêu của Tần Nhạc Văn.

Một hoạn quan xinh đẹp như hắn, hầu hạ bên cạnh Bệ hạ là một việc sai lầm.

Là bôi nhọ thanh danh của Bệ hạ.

“Nếu là vậy, ngươi cũng nên khuyên nhủ Bệ hạ, không nên làm bộ làm tịch, cậy sủng mà kiêu như vậy?”

Trước khi Vạn Quỳnh Lan chết, bà còn nhớ rõ tin đồn Tần Nhạc Văn thích chưng diện, ai ai cũng nói Bệ hạ và vị Cửu thiên tuế này không trong sạch, nhưng Bệ hạ được một tay bà nuôi nấng, trong lòng bà hiểu rõ, do Tần Nhạc Văn ỷ vào sắc đẹp của mình, mặc cho người phía dưới tung tin đồn nhảm.

Trong lòng Bệ hạ đều là thần dân của Nam Tấn, chưa bao giờ có chuyện ngài sa vào sắc đẹp.

“Vạn cô cô, có câu ‘quân nói thần chết’. Ta chỉ là một thái giám bình thường, mạng sống trong lòng bàn tay của Bệ hạ, Bệ hạ thích như thế nào, ta phải như thế đó, nếu không, tại sao ta có thể là người đầu tiên được Bệ hạ triệu đến đây? Bệ hạ cũng hiểu rõ tấm lòng trung thành của ta với ngài, ta là một hoạn quan, dù trước kia thân thể không được trọn vẹn, nhưng cũng là một nam nhân, cũng đâu thể thích những thứ của nữ nhân? Đơn giản là do Bệ hạ thích mà thôi.”

Đối với lời buộc tội mà Vạn Quỳnh Lan ném cho hắn, Tần Nhạc Văn không chấp nhận, trở tay ném về, còn cố ý nói thêm.

“Bệ hạ thích như thế nào, ta phải như thế đó, những lời thật thì mất lòng kia đều do quan lại trong triều nói, thần không làm gì cả, cũng không làm gì được.”

Nét mặt hắn tươi cười như hoa nói ra những lời đó, Vạn Quỳnh Lan nhìn liền hiểu ý tứ của hắn.

Chân Lan Sơ cũng nhìn sang, không nghĩ rằng Cửu thiên tuế khó chơi như vậy, đến cả Vạn cô cô cũng không nói được hắn.

Vương Ngự trù run lẩy bẩy ngồi giữa ba người mệt mỏi không thôi, âm thầm nghĩ.

Cửu thiên tuế! Ngài đừng khoe khoang nữa! Dù biết ngài là người đầu tiên được Bệ hạ triệu đến thế giới này, cũng biết ngài thích chưng diện là vì Bệ hạ, nhưng ngài không khoe khoang sự sủng ái của Bệ hạ thì sẽ chết à?

“Ngươi là người thông minh, Bệ hạ nhớ kỹ ngươi cũng là chuyện bình thường, đây cũng là lỗi của ta.”

Vốn dĩ Vạn Quỳnh Lan chỉ không muốn cho Tần Nhạc Văn câu dẫn Bệ hạ, bây giờ nghe Tần Nhạc Văn nhắc đến từ hoạn quan, nhắc nhở bà thân phận của hắn, những lời kia của bà đúng là đã sai.

Loại chuyện lời thật mất lòng này, đúng là chỉ có những trọng thần trong triều mới dám nói, nếu thái giám bên cạnh Bệ hạ cũng thông minh như vậy thì hậu cung và triều đình chắc chắn sẽ rối loạn.

“Ta không dám.”

Ngoài miệng thì Tần Nhạc Văn nói không dám nhưng vẻ kiêu ngạo gần như muốn nhảy ra khỏi mắt, Vạn Quỳnh Lan cũng chỉ có thể bất lực, nhớ đến xung quanh Bệ hạ không còn bao nhiêu người có thể dùng, bọn họ không thể gây thêm rắc rối cho Bệ hạ.

Chân Lan Sơ nhìn trận chiến của Vạn cô cô và Cửu thiên tuế, trong lòng tự nhủ, quả nhiên Cửu thiên tuế rất lợi hại, may mắn, bình thường thời gian cô và Cửu thiên tuế ở chung không nhiều, nên không có nhiều tư thù.

Nhưng bây giờ bọn họ đều đã đến thế giới này, đương nhiên họ phải hầu hạ Bệ hạ thật tốt.

“Tần Đại tổng quản, ta có một vấn đề muốn hỏi ngài, có được không?”

Chân Lan Sơ nói, được sống lại quả thật rất vui mừng, cả cuộc đời của cô sống rất tùy ý, bây giờ làm lại một lần nữa, Chân Lan Sơ vẫn muốn báo đáp ân tình của Bệ hạ. Bởi vì trước khi chết, cô mới biết được rằng, Chân gia bị hủy diệt, mẫu thân của cô lại là vũ cơ, dù làm nữ quan nhưng cô cũng không kết hôn, sau khi chết hẳn là sẽ không có chỗ chôn, nhưng chưa từng nghĩ đến, Bệ hạ đã sớm chuẩn bị tất cả, để tân hoàng đặc chuẩn cho một người không nhà để về như cô có thể vào Đế lăng, làm bạn bên cạnh Bệ hạ.

Chân Lan Sơ rất cảm kích Tần Nguyên, lúc mười mấy tuổi cô đã biết, Tần Nguyên không giống bất cứ người nam nhân nào.

Nếu những người kia chỉ là người bình thường, thì Bệ hạ của cô là Thần, là một vị thần minh lòng mang từ bi giáng thế.

“Chân Nữ quan hỏi gì, ta đều nguyện ý trả lời.”

Đương nhiên Tần Nhạc Văn hiểu rõ, lúc này, tất cả mọi người đều là châu chấu trên một sợi dây, lúc trước, sau lưng ai cũng có nguồn lực riêng, nhưng bây giờ bên cạnh Bệ hạ chỉ còn lại những người này, không biết đến khi nào mới có người được triệu đến nữa, trước khi những người khác đến, mục tiêu nhất trí trước mắt của bọn họ là phải hầu hạ Bệ hạ thật tốt.

“Tần Đại tổng quản là người đầu tiên được Bệ hạ triệu đến đây, chắc hẳn cũng biết được tình huống ở đây, không biết có thể nói một chút hay không? Và…tình huống hiện tại của Bệ hạ, chúng ta có thể biết hay không?”

Chân Lan Sơ cẩn thận cân nhắc lời nói của mình, nhớ đến những gì mình nhìn thấy, một căn phòng nhỏ chật chội, thậm chí còn không lớn bằng chỗ ở của người hầu, chỉ sợ Bệ hạ đã phải chịu thiệt thòi…

Vạn Quỳnh Lan cũng giống vậy, làm Nhũ mẫu, Tần Nguyên gần như là do một tay bà nuôi lớn, từ khi đứa nhỏ này bi bô tập nói đến khi quân lâm thiên hạ, Vạn Quỳnh Lan đều muốn đem mọi thứ tốt nhất cho Tần Nguyên, thậm chí ba đứa con trai của bà, hai đứa đều đã chết vì chinh chiến cho Tần Nguyên, chỉ còn lại đứa con trai út, bây giờ bà đến đây cũng đã được mấy canh giờ, đương nhiên sẽ phát hiện sự lúng túng của Tần Nguyên.

Bộ đồng phục Tần Nguyên mặc, dù rất đẹp nhưng lại quá rẻ, khiến Vạn Quỳnh Lan nhịn không được mà lo lắng liệu bộ đồ kia có làm tổn thương da của Bệ hạ hay không?

Còn có căn phòng nhỏ này, dù lúc Vạn Quỳnh Lan nghèo khó nhất cũng không ở một nơi nhỏ như vậy.

“Đúng vậy, nơi này khác hoàn toàn với Nam Tấn…”

Nói tới chuyện này, Tần Nhạc Văn không còn tâm tình đối chọi gay gắt nữa, dù sao, sau mấy ngày bên cạnh Bệ hạ, nhìn Bệ hạ vất vả vì bọn họ, chuyện gì cũng đích thân làm, Tần Nhạc Văn rất đau lòng, cảm thấy một đại thái giám như mình rất vô dụng, bây giờ có thêm người tới đây, đương nhiên Tần Nhạc Văn hy vọng bọn họ có thể cùng nhau che chở cho Bệ hạ, ít ra…để Bệ hạ khôi phục lại sinh hoạt như trong cung là được.

Thanh âm của hắn không còn điềm đạm đáng yêu như khi ở trước mặt Tần Nguyên nữa, bây giờ nhiều thêm mấy phần trong trẻo của thiếu niên, giống như tiếng suối chảy róc rách, trầm thấp nhưng rất dễ nghe.

Sau một tiếng đồng hồ nói về thế giới hiện đại, Tần Nhạc Văn mới nói tới hoàn cảnh của Bệ hạ.

“Có khả năng, triều thần ở Nam Tấn có thể xuất hiện thêm bất cứ lúc nào, tình trạng của Bệ hạ ở đây có chút khó khăn. Tiền là thứ không thể thiếu ở đây, hai ngày này, ta và Vương Ngự trù đang tìm kiếm phương pháp kiếm tiền, nhưng vẫn chưa tìm được…”

Điều quan trọng nhất là nếu hắn rời khỏi Bệ hạ thì ai sẽ người ở bên cạnh hầu hạ và bảo vệ Bệ hạ?

Còn Vương Ngự trù, nếu không có Vương Ngự trù, Bệ hạ muốn ăn cơm, cũng rất khó khăn.

Nghĩ tới đó, Tần Nhạc Văn lại bắt đầu lấy khăn tay lau nước mắt, đôi mắt phượng đỏ rực, nhìn thật sự rất đẹp, nhưng cũng khiến Vạn Quỳnh Lan thở dài, biết hắn khóc là vì đau lòng cho Bệ hạ.

Vạn Quỳnh Lan cũng đau lòng vì con của mình phải sống cuộc sống như thế này.

“Những chuyện này chỉ cần cho ta thêm chút thời gian tìm hiểu, đương nhiên sẽ giải quyết cho Bệ hạ, Vạn cô cô, Tần Đại tổng quản, xin yên tâm giao việc này cho ta.”

“…Được.”

Vạn Quỳnh Lan gật đầu, giao việc này cho Chân Lan Sơ, mặc dù bây giờ Chân Lan Sơ không có bất cứ thứ gì trong tay, nhưng bà vẫn rất tin tưởng năng lực của cô.

Tần Nhạc Văn cũng không phải kiểu người chuyện gì cũng ôm vào người mình, hắn lấy thẻ ngân hàng của Tần Nguyên ra.

“Chân Nữ quan, đây là kim khố của Bệ hạ, không còn lại bao nhiêu, làm phiền Chân Nữ quan.”

Chuyện chuyên nghiệp phải giao cho người chuyên nghiệp làm, Tần Nhạc Văn cũng tin tưởng Chân Lan Sơ.

Mà Chân Lan Sơ lạnh nhạt nhận thẻ ngân hàng, sắc mặt trang trọng.

“Chia sẽ bớt nỗi lo của Bệ hạ, là vinh hạnh của ta.”

Dù nói như vậy nhưng vừa nhớ đến việc tiểu kim khố của Bệ hạ ở trong tay của Cửu thiên tuế, làm Chân Lan Sơ có chút ghen tị.

Cửu Thiên tuế có gì tốt? Có gì mà trở thành người đầu tiên mà Bệ hạ triệu đến?

Hắn là một tên thái giám, trừ việc chưng diện, chẳng lẻ còn có thể bán sắc đẹp để kiếm tiền cho Bệ hạ à?

Trong lòng hạ quyết tâm, cô nhất định phải kiếm thật nhiều tiền cho Bệ hạ, xây cho Bệ hạ một cung điện còn huy hoàng hơn cái ở Nam Tấn! Để Bệ hạ biết, ai mới là túi tiền tri kỉ nhất của ngài!

**Đại từ danh xưng của Vạn Quỳnh Lan mình dùng là ‘bà’ vì lúc nam chính và những người khác còn trẻ thì Vạn Quỳnh Lan đã lớn tuổi. Theo đó Chân Lan Sơ dùng cô vì cùng thế hệ, cùng tuổi với nam chính và những người khác. Nếu mọi người có ý kiến gì thì có thể nhắn mình góp ý.