Dành Cho Nhân Vật Bị Bỏ Rơi Yêu Thích Nhất Của Tôi

Chương 7

"Ah....."

Tôi hiểu ngay lập tức. Caelus vừa có ý định tự tử. Không dễ để mong đợi sự điềm tĩnh như vậy từ anh ấy. Anh ấy có thể sẽ trút mọi lời dị nghị lên tôi vì đã làm phiền anh ấy.

Tuy nhiên, tôi phải đối mặt với nó. Tôi đã chặn mũi kiếm của Caelus ngay bây giờ, nhưng nếu tôi muốn tiếp tục sống trong tương lai, tôi phải ôm lấy nỗi thống khổ đã vấy bẩn anh ta.

Để xóa bỏ cái bóng của cái chết khỏi Caelus, tôi phải đặt chân lên với một quyết tâm kiên định.

Caelus đang ngồi trên chiếc ghế dài như tôi đã tưởng tượng.

Mái tóc dài màu bạc của anh ấy xõa qua vai, và đôi mắt tím huyền bí của anh ấy giống như đá quý thoáng. Bộ quần áo rộng thùng thình của anh vẫn chưa được chỉnh chu.

"... Ngươi là cái gì?"

Không có sinh lực trong giọng nói của anh, nhưng giọng nói lạnh lùng của anh phát ra. Tối ưỡn ngực như thể tôi không hề sợ hãi.

"Tên tôi là Hestia. Hầu tước Caelus."

Đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với các nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết. Tôi đã ước không khí sẽ dễ chịu hơn nếu có thể, nhưng bây giờ thì khác,tôi phải có sự lựa chọn cho riêng mình.

"Đó sẽ là một điều thực sự tồi tệ. Ta rất vui khi đến trước khi ngài bị thương. Có rất nhiều người yêu mến và quan tâm đến Marquis, và mọi người chắc hẳn đã rất ngạc nhiên. Ta thực sự rất nhẹ nhõm. Cảm ơn rất nhiều vì đã an toàn."

Đôi mắt tím của Caelus nhìn chằm chằm vào tôi một cách phẫn uất.

Trái tim tôi đập mạnh khi tôi chìm đắm trong đôi mắt ấy. Nhưng tôi hít thở sâu và bắt đầu giải thích tình huống của mình một cách bình tĩnh nhất có thể.

"Dù sao đi nữa, đột nhiên gặp phải ta cũng rất xấu hổ.."

“Ngươi muốn gì?"

Những lời giải thích dài dòng của tôi đã bị cắt ngang bởi một giọng nói lạnh lùng không còn chút động lực nào trên thế giới.

Tôi nên trả lời những gì? Thực ra, tôi cũng không biết nữa. Vì tâm lý của một người vừa bị gián đoạn muốn tự tay kết liễu đời mình không phải là lĩnh vực tôi rất tin tưởng.

Anh ấy đã chuẩn bị sẵn sàng để chết một cách đau đớn, nhưng anh ấy có tức giận vì tôi đã ngăn cản anh ấy không? Hay là anh ấy biết ơn tôi vì đã hấp tấp ngăn cản chuyện lớn xảy ra?

Nhưng bất kể là gì, người đàn ông này hiện tại dường như đang thấy phiền với mọi thứ.

Ánh mắt, thái độ và giọng nói của anh đều hiện rõ, thay vì hỏi chi tiết về danh tính của một vị khách bất ngờ đột nhập vào không gian của mình. Loại bầu không khí mà anh ấy toát ra là loại muốn đuổi tôi càng sớm càng tốt.

Nói cách khác, ngay cả khi đó là một yêu cầu hơi phi lý, Caelus, người đang ở trong tình trạng vô cùng bối rối và kiệt quệ về tinh thần và thể chất, đại khái có thể đồng ý bất cứ điều gì.

Vì vậy, tôi đã hét lên.

“...Ta muốn trở thành Phu nhân Hầu Tước.”

Vẻ mặt trắng bệch vô cảm của anh hơi méo mó.

Tại sao tôi vô lý như vậy? Tôi bỗng thấy nản lòng. Tôi đã nói tới nói lui.

"Chà, ta đang đưa ra một yêu cầu vô lý như vậy bởi vì ta có một điều ước cho phần còn lại của cuộc đời mình, và càng gần Marquis Caelus, điều đó càng có lợi. Nếu điều này là khó khăn cho ngài, một khi ngài có ta bên cạnh sẽ như một sự trợ giúp và hiểu ta là người như thế nào ...."

"Làm bất cứ điều gì cô cảm thấy thích."

Anh ta đáp lại với một giọng khô khan.