Buổi tối hai người về nhà, lúc này ông Thanh và bà Quỳnh cũng đã có mặt. Ở trên bàn ăn, ba người đều thoải mái, chỉ mỗi Thanh Nhã gò bó. Bà Quỳnh thấy tội nghiệp: "Lục Bình không cần sợ, chỗ này sẽ không ai gây khó dễ cho em."
"Cần gì thì nói ra, anh chị sẽ giúp em." Ông Thanh cũng lên tiếng.
"Dạ cám ơn cô Quỳnh và dượng Thanh." Thanh Nhã lí nhí.
Nếu ai để ý sẽ thấy cách xưng hô của bọn họ rất rối loạn. Thanh Nhã gọi ba mẹ Hữu Khang theo đám anh chị em họ của anh. Khi cô còn nhỏ, mỗi lần gọi sai, dù ông ngoại Hữu Khang chỉnh thế nào, cô vẫn không sửa được nên bất lực từ bỏ. Ý định của ông là sau này Thanh Nhã lớn sẽ sửa dần dần. Nào có ngờ đâu ông mất trước khi cô kịp lớn. Người trong nhà không ai quan tâm cô, nên cô gọi thế nào cũng chẳng ai sửa.
"Ba mẹ, con đã đưa mợ nhỏ vào công ty làm việc lúc rảnh rỗi." Hữu Khang đơn giản thông báo.
"Bảo phòng nhân sự tính lương toàn thời gian cho Lục Bình." Ông Thanh nhìn anh giao phó.
"Dạ không cần.. Không cần tính lương đâu ạ." Thanh Nhã mất tự nhiên. Gia đình này đã giúp cô nhiều. Mỗi tháng ông Thanh và bà Quỳnh đều tìm mọi cách cho tiền cô trang trải học hành và còn lợi dụng những dịp lễ tết lì xì cho cô. Thanh Nhã rất cảm kích sự tử tế của họ. Bây giờ họ còn cho chỗ ở, cô đâu thể mặt dày lấy tiền lương.
"Sao không cần? Mợ nhỏ đừng lộn xộn. Từ giờ mợ nhỏ để Khang sắp xếp."
Bà Quỳnh nhìn biểu cảm con trai dành cho Thanh Nhã lại bất an. Nhưng rồi bà ép mình nghĩ thoáng. Cuộc đời Thanh Nhã đã khổ nhiều, chắc ông trời sẽ không tạo thêm sóng gió cho cô nữa. Nhưng đời không như là mơ, dù trời không gây phong ba bão táp thì lòng người cũng đầy ích kỷ nhỏ nhen, mang thù hận đối xử với nhau. Thiên Hoàng không bỏ qua cho Thanh Nhã. Anh ta chẳng quan tâm cô ở đâu, nhưng tức vì bị cô tổn thương nên lùng sục khắp nơi.
Đám cháu con anh hai và anh ba của Thiên Hoàng gần đây đã dọn ra riêng vì ngán chú út suốt ngày phê thuốc. Bọn họ sợ ngày nào đó anh ta cũng làm ra hành động hoang đường với mình. Mấy người này được gia đình bảo bọc nên mua nhà dễ như trở bàn tay. Lẽ ra cuộc sống no đủ thì nên phóng khoáng vị tha. Nhưng các cô chiêu cậu ấm này lại hẹp hòi với Thanh Nhã, nhất là Kim Ngân, con gái út của người anh hai.
Cô nàng này bằng tuổi Thanh Nhã, nhưng trước giờ cố gắng thế nào cũng không bằng cô trên tất cả phương diện, nên lúc nào cũng sinh lòng đố kỵ. Là con gái với nhau, dù không có lòng giúp Thanh Nhã thì cũng nên nói đỡ để cô thoát khỏi ma trảo của Thiên Hoàng. Thế nhưng Kim Ngân lại hờ hững vô tình.
Lúc Thiên Hoàng gọi điện hỏi Thanh Nhã có tìm cô không, thay vì phủ định rồi gác máy thì Kim Ngân lại bảo Thiên Hoàng sao không tới trường đợi Thanh Nhã tan học là có thể gặp. Thiên Hoàng nghe cháu khai sáng xong tự đấm vào đầu. Đúng là ma túy đã làm đầu óc anh ta lú lẫn. Đơn giản như vậy mà không nghĩ ra.
Thế nên một ngày đẹp trời, Hữu Khang tới trường đón Thanh Nhã tan học và lo che chở cô ra xe mà không hay rằng xém chút nữa đã xảy ra chuyện. Thiên Hoàng ở cổng trường chờ Thanh Nhã, nhưng không kiên nhẫn và cũng tới cơn nghiện, nên anh ta đi đâu đó rồi quay lại. Khi Thiên Hoàng trờ tới thì Hữu Khang và Thanh Nhã vừa lên xe chạy đi.
Thiên Hoàng tức tối đuổi theo. Trong lòng anh ta lúc này một trời bão táp. Mấy lần anh ta hỏi chị gái và Hữu Khang đều nghe câu trả lời rằng không biết Thanh Nhã đang ở đâu. Hai người là người thân, nhưng lại bao che cho kẻ đã tổn thương anh ta, cơn giận này không thể tiêu hóa nổi.
Thiên Hoàng không nhận ra bản thân sai. Có lẽ trước giờ quen làm ông trời con, chưa ai trong nhà dám trái ý hay khiến anh ta uất ức, thế mà đứa con gái hỉ mũi chưa sạch như Thanh Nhã dám tấn công anh ta. Tên cháu họ chết bằm còn che giấu cô ta, tức đến mức muốn thổ huyết.
Tự nhiên Thiên Hoàng ngộ ra điều gì đó. Hữu Khang luôn đứng về phía Thanh Nhã, đêm đó tên này còn bảo bác sĩ anh bị thương vì bất cẩn. Thiên Hoàng dám khẳng định nếu không may mất mạng, Hữu Khang sẽ khai với cảnh sát theo hướng tích cực và tẩy trắng giúp Thanh Nhã. Hữu Khang cũng sẽ hủy hết mọi dấu vết. Cơn giận của Thiên Hoàng lúc này lên đến đỉnh điểm.
Hữu Khang chẳng cảm nhận được gì. Khi xe dừng trước cổng công ty, anh mở cửa bước xuống. Theo thói quen lại đi vòng sang bên kia giúp Thanh Nhã, dù cô cũng đã tự mở cửa ra khỏi xe. Hai người đang sóng vai nhau qua cổng bảo vệ thì Thiên Hoàng trờ tới. Anh ta dựng chân chống xe vội vàng rồi lao đến kéo tay Thanh Nhã.
Bảo vệ qua phút bất ngờ liền nhanh chóng đẩy Thiên Hoàng ra khỏi khu vực cổng. Ông không biết đó là bà con của Hữu Khang. Ông chỉ nghĩ mình chịu trách nhiệm chỗ này và cậu chủ nhỏ đang ở trước mặt, vậy mà tên côn đồ ở đâu nhảy vào lôi kéo cô gái mà cậu chủ nhỏ rất bảo vệ, thế này thì người ta sẽ đánh giá sao về ông? Năng lực của ông vứt đi đâu rồi? Tên khốn nạn kia chạm ai không chạm, lại quấy rối người yêu của phó giám đốc, hắn đã hại ông rồi.
Dù chưa biết thực hư mối quan hệ giữa Hữu Khang và cô gái bên cạnh, nhưng nhìn cách cư xử của anh dành cho cô, ngốc mấy cũng nhận ra tình cảm của anh. Gã điên xông tới muốn tổn hại cô gái, hành động này đúng là không thể tha thứ. Bảo vệ chẳng cần dùng sức đã đẩy Thiên Hoàng ngã lăn ra đất. Anh ta lập tức l*иg lộn:
"Ông già khốn, chán sống rồi sao?"
"Đề nghị cậu ra khỏi khu vực này ngay. Nếu cậu làm loạn, tôi sẽ không khách sáo nữa đâu." Bảo vệ lăm lăm dùi cui trong tay.
Thanh Nhã luôn ôn hòa và ngại mọi người vì mình xảy ra xích mích, vì vậy dù lòng sợ hãi khi thấy Thiên Hoàng thì cô cũng ráng đối diện anh ta nhẹ giọng năn nỉ: "Anh đừng như vậy có được không? Anh hãy về đi."
"Con khốn, mày có tư cách mở miệng sao? Hôm nay nếu mày không theo tao thì đừng hòng yên ổn." Thiên Hoàng chồm người kéo tay Thanh Nhã, mắt anh ta long lên dữ tợn.
"Buông cô ấy ra!" Hữu Khang quát lớn, trạng thái hiện tại của anh cũng đang ở mức báo động.
Thiên Hoàng vẫn không buông tay Thanh Nhã và quay sang cháu họ: "Mày giỏi lắm, vì con khốn này mà không màng tình nghĩa cậu cháu. Nó đã làm gì khiến mày mê mệt vậy hả?"
Hữu Khang lập tức đấm vào bụng anh ta: "Cậu hãy học cách nói lời sạch sẽ, nếu không đừng trách tôi."
Thiên Hoàng trước giờ chưa từng chịu khổ, hôm nay tên oắt con vai cháu mà dám đánh anh ta, chuyện này quả thật hoang đường. Bản tính hung tàn khiến anh ta lao đến như một con hổ bị chọc giận: "Thằng khốn nạn, mày thật sự chán sống rồi."
Người nghiện lâu năm thì sức lực đã bị tàn phá, Thiên Hoàng không phải là đối thủ của Hữu Khang, không có khả năng tổn thương anh. Có điều ở trước cổng công ty, hai người đàn ông lao vào nhau không khỏi thu hút đám đông. Bảo vệ đương nhiên đứng về phía Hữu Khang, chỉ cần một sơi tóc của anh tổn hại, chén cơm của ông sẽ khó giữ.
Thanh Nhã thấy Hữu Khang và Thiên Hoàng lao vào nhau cũng sợ đến xanh mặt. Nhưng sâu thẳm trong lòng cô chỉ lo lắng cho Hữu Khang, sợ anh vì mình mà tổn thương. Cô đã không nhận ra bản thân chẳng để ý Thiên Hoàng, người liên quan đến nửa đời sau của cô. Còn nữa, nếu bà cụ ở quê biết Thiên Hoàng bị thương vì cô, chắc chắn cô sẽ khó sống.
Thế nhưng cô không khiển được lòng mình. Lẽ ra nên đỡ Thiên Hoàng đứng lên, thì cô chỉ chăm chú vào Hữu Khang: "Đừng đánh nữa, nguy hiểm lắm."
Lúc này Thiên Hoàng đã bò dậy. Bị bảo vệ khống chế nhưng anh ta vẫn hung hăng lao đến Hữu Khang. Nói thì chậm nhưng sự việc xảy ra rất nhanh. Thanh Nhã đang đứng cạnh Hữu Khang, thấy anh ta lao đến theo bản năng liền chắn trước người Hữu Khang, lãnh trọn cú đấm của Thiên Hoàng.
Hữu Khang hoảng hốt quay người cô lại, hai tay ôm lấy mặt cô: "Sao mợ nhỏ lại đỡ cho Khang, sao mợ nhỏ ngu ngốc vậy?"
Hữu Khang đau lòng không chịu nổi. Thanh Nhã ở ngay trước mắt anh, anh không thể chở che. Cô vì anh mà bị tổn thương, chuyện này sao có thể? Anh đã từng tự hứa sẽ bảo vệ Thanh Nhã trong khả năng, không bao giờ để cô chịu tổn thương. Thế nhưng hôm nay anh đã làm gì? Trơ mắt nhìn cô bị người ta đấm vào mặt, vảy ngược của anh vì vậy mà dựng hết lên.
Hữu Khang lập tức đánh Thiên Hoàng, tình huống vì vậy mà loạn hết cả lên. Thiên Hoàng cũng không lùi bước. Giọng anh ta hung tàn: "Mày dám đánh cậu mình, quá hỗn láo!"
Bảo vệ đang định dùng biện pháp mạnh với Thiên Hoàng nghe vậy khựng lại. Gã này vậy mà là em rể của tổng giám đốc, em ruột của phó tổng, có cho vàng ông cũng không dám đυ.ng. Nhưng để anh ta lao vào phó giám đốc cũng không được. Trong một phút ông chẳng biết phải làm sao. Lúc ông còn đang bối rối thì nghe tiếng Hữu Khang gầm lên:
"Nếu cậu không muốn dính líu đến cảnh sát thì lập tức biến đi cho tôi."
Thiên Hoàng dù ngang ngược, nhưng nghiện ngập nên kỵ cảnh sát. Hữu Khang nói vậy khiến lòng anh ta run lên. Dù còn muốn quậy nhưng chẳng dám liều mạng. Nếu không may bị bắt đi cai nghiện, thật sự khốn khổ.
"Mày được lắm, dám uy hϊếp tao." Anh ta quay sang nhìn Thanh Nhã: "Hôm nay tạm tha cho mày, xem như mày may mắn nhé Lục Bình."
Thiên Hoàng bỏ lại lời hăm dọa rồi bước đi. Hữu Khang cũng không có tâm tình quản anh ta. Nhìn mặt Thanh Nhã, anh cảm giác như chính mình vừa bị đấm, đau đến không chịu nổi: "Lần sau mợ nhỏ đừng hồ đồ như vậy, sao không chịu bảo vệ bản thân trước?"
Thanh Nhã cũng không hiểu sao lại chắn trước mặt anh. Làn da mỏng manh của cô bắt đầu sưng tấy. Mặt Hữu Khang căng chặt, tay cuộn thành nắm, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh. Anh dìu cô vào công ty. Tiếp tân thức thời không dám nhìn ngang liếc dọc, cố gắng giả vờ bận rộn. Đợi hai thân ảnh khuất vào thang máy, cô nàng mới dám thở ra nhè nhẹ.
Chuyện hôm nay đã làm dấy lên lời nghị luận. Dù chẳng nhân viên nào dám bàn thảo trước mặt Hữu Khang, nhưng ở sau lưng không tránh khỏi lời ra tiếng vào. Lúc con trai và em trai ẩu đả, ông Thanh, bà Quỳnh không có mặt. Nhưng sau đó từ câu nói truyền miệng của nhân viên, nên đã tường tận mọi chuyện.
Bọn họ rỉ tai nhau rằng phó giám đốc ngày thường lạnh nhạt nhưng tính tình luôn ôn hòa, thế mà hôm nay lại hành xử như phường lưu manh. Hình tượng của Hữu Khang vì vậy mà xấu đi. Đây là thời điểm nhạy cảm, anh sắp sửa chen chân vào Hội đồng quản trị. Bà Quỳnh và ông Thanh lo lắng vì chuyện này ảnh hưởng con đường thăng tiến của anh.
Trước giờ con trai phải cố gắng bao nhiêu mới lên đến vị trí phó giám đốc. Dù là công ty gia đình, nhưng bà con bên nội là một đám người chỉ biết lợi ích. Hữu Khang lại không muốn mang tiếng dựa vào ba mẹ, một bước nắm giữ vị trí chủ chốt. Anh cũng không thích nghe đám anh chị em họ cạnh khóe, nên mới xuất phát từ vị trí nhân viên.
Dòng họ nội của anh gốc Hoa và có rất nhiều chi. Đám cô chú, anh chị em họ ngoài mặt giả vờ hiền lành, kỳ thật bên trong lòng lang dạ sói, luôn chớp thời cơ để nuốt chửng ba mẹ anh. Đương nhiên anh sẽ không để họ được toại nguyện. Có điều cũng phải cám ơn họ, nhờ trong sáng ngoài tối suốt ngày đấu trí đấu dũng mới khiến anh trở nên thâm trầm.
Mấy kẻ này rất muốn đè bẹp anh, nhưng không hiểu sao lại cố kỵ. Nhiều lúc vô tình Hữu Khang đã nghe họ không dưới trăm lần nghiến răng nghiến lợi: "Tên oắt con đấy thật nham hiểm, không hề giống anh cả. Chúng ta nhiều người như vậy nhưng không bằng thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch."
Dù bọn họ hợp tác chơi xấu thế nào, vị trí của gia đình anh cũng không lung lay. Có điều sống giữa những kẻ mưu mô xảo trá, Hữu Khang đã học được cách bảo vệ chính mình và ba mẹ, càng ngày càng khiến người ta phải dè dặt thận trọng khi có ý định tấn công anh. Tiếc rằng vì đánh nhau với Thiên Hoàng, hình tượng của anh ít nhiều đã bị ảnh hưởng. Mọi người lợi dụng sự cố hôm nay gây rối, cản trở anh tiến vào hội đồng quản trị. Nếu họ thành công thì ba mẹ anh sẽ lại đơn độc chiến đấu với đám người nham hiểm này.
Kỳ thực ông Thanh và bà Quỳnh không trông Hữu Khang vào Hội đồng quản trị để kề vai sát cánh, chỉ là hai người không muốn con trai mang tiếng xấu trong công ty, về sau làm sao quản lý được nhân viên dưới quyền. Vì vậy từ bên ngoài vào, hai người không lo xử lý công việc mà đi qua phòng con trai. Lúc này Hữu Khang cũng đã chườm đá cho Thanh Nhã giảm sưng và để cô vào toilet rửa mặt chỉnh trang.
Hai người già gõ cửa bước vào không thấy Thanh Nhã nên chẳng kiêng kỵ. Bà Quỳnh nóng ruột con trai lên tiếng trước: "Tại sao con lại hành động hồ đồ như vậy? Ẩu đả với cậu ngay trước cổng công ty, con đâu phải người không biết kìm chế. Mẹ cảm thấy mỗi lần đυ.ng đến Lục Bình, dường như con không còn bình tĩnh. Con có hiểu mình đang làm gì không?"
"Ba luôn tin tưởng con trai mình cư xử rất chuẩn mực. Nhưng hành động của con hôm nay khiến ba bất ngờ. Con bảo vệ Lục Bình không sai, nhưng hình như con đã vượt rào, quan tâm cô ấy quá mức cần thiết." Ông Thanh cũng cất giọng không vui.
Hữu Khang mím miệng, quai hàm anh bạnh ra không trả lời. Bà Quỳnh bất mãn: "Mẹ không ghét Lục Bình nhưng mẹ ước gì con bé không làm rộn con."
"Thanh Nhã chưa bao giờ làm rộn con. Mẹ đừng đổ lỗi cho mợ nhỏ."
"Nhìn xem con thế nào? Chỉ cần nói động đến Lục Bình là con liền tỏ thái độ. Có phải con.."
Bà Quỳnh chưa nói hết câu, Hữu Khang đã cắt ngang: "Con tự biết chừng mực. Và mợ nhỏ không có lỗi trong chuyện này, mẹ đừng nghĩ lung tung rồi ác cảm với mợ nhỏ."
"Mẹ không ghét Lục Bình, nhưng mẹ không thích ai ngáng chân con trai mình. Từ ngày con biết Lục Bình, con nhiều lần bảo vệ con bé sẵn sàng xích mích với anh chị em họ ngoại. Chỉ cần ai đυ.ng đến con bé, con lập tức ăn thua đủ. Mẹ hối hận đã không tách con ra khỏi Lục Bình. Đôi lúc mẹ ước Lục Bình không xuất hiện trước mặt con nữa."
Lời của bà chỉ vì nóng giận nhất thời nhưng không ngờ Thanh Nhã quay lại từ nhà vệ sinh vô tình nghe hết tất cả. Động tác đẩy cửa của cô vì vậy liền khựng lại. Cô cũng hiểu bà Quỳnh không cố tình chỉ trích mình, nhưng lại không tránh khỏi tổn thương. Đúng là lỗi của cô, Hữu Khang vì cô mới đánh nhau với cậu mình. Thanh Nhã đứng ngoài cửa, trong lòng là một trời sầu muộn.