Con Thỏ Muốn Ăn Cỏ Cách Vách

Chương 62

Thời gian thấm thoát thoi đưa, Giản Ngôn Chi về trường luyện tập học hành, Hà Uyên thi đấu.

Rất nhanh đã đến tháng 11, vượt qua vòng loại, vòng đấu tổ hợp, tứ kết, bán kết… DSG từng bước một đi lên, cuối cùng cũng lọt vào vòng chung kết giành chức vô địch toàn cầu.

Đội còn lại là LT, một đội mạnh của khu vực Hàn Quốc, mấy năm gần đây các đội thi đấu của Trung Quốc đều xuất hiện sự trợ giúp từ Hàn Quốc, nó cũng đủ thể hiện rằng thực lực của Hàn Quốc đứng đầu trong thị trường LMHT.

Trận chiến cuối cùng này, DSG phải đối mặt trực tiếp với LT.

Buổi ra quân rực lửa của DSG đủ để đẩy nhiệt huyết của fans Trung Quốc lên cao nhất, mà dù cuộc chiến này có thắng lợi hay không thì cũng đã chứng minh thực lực của LPL rồi.

Một ngày trước khi thi đấu, Giản Ngôn Chi quay chương trình ở Trường Sa, bộ phim kịch tính “Ngụy biện” được quay vào năm ngoái sẽ được khởi chiếu vào ngày mốt, bây giờ bộ phim này đang được tuyên truyền.

Bởi vì công việc đã được cố định nên Giản Ngôn Chi với tư cách là nữ chính nên đương nhiên không thể không đi. Khi quay chương trình xong thì cũng hơn 12 giờ khuya, Giản Ngôn Chi ra khỏi trường quay, dự định đi thẳng đến sân bay.

Bên ngoài trường quay sớm đã có phóng viên chực chờ, nhìn thấy Giản Ngôn Chi bước ra thì nháo nhào tiến lên phỏng vấn, Giản Ngôn Chi đơn giản kể lại góc nhìn của mình với bộ phim, suốt quá trình đều treo nụ cười trên mặt, hiển nhiên là tâm trạng đang không tệ.

Phóng viên: “Bây giờ cô phải về khách sạn hay đến đâu nữa.”

“Tôi đến sân bay.”

“Làm việc liên tục ư? Hơn nửa đêm rồi còn đến sân bay.”

“Không phải công việc, là việc tư, ngày mai có việc rất quan trọng.”

Một phóng viên nam a một tiếng, vội nói: “Là trận chung kết LMHT sao? Cô muốn đến hiện trường cổ vũ sao!”

Động tác lên xe của Giản Ngôn Chi dừng lại một chút, cô quay đầu: “Đương nhiên.”

“Vậy cô cảm thấy đội nào sẽ thắng đâu, nghe nói đội Hàn Quốc vô cùng mạnh.”

“Lòng mình đương nhiên hy vọng DSG có thể thắng, mình cũng tin tưởng bọn họ có thể thắng.”

“Thế chẳng may thất bại thì sao.”

Giản Ngôn Chi dừng một chút, cười khẽ một tiếng, đến lúc cô lại nhìn về phía ống kính, ánh mắt đã trở nên vô cùng kiên định: “Cho dù thất bại, bọn họ cũng là đội giỏi nhất trong lòng tôi.”

Trận chung kết năm nay tổ chức ở Sân vận động quốc gia Bắc Kinh, sau khi Giản Ngôn Chi tới sân bay, không biết xui xẻo thế nào mà chuyến bay tới Bắc Kinh lại bị delayed.

“Ngôn Chi, em đi tới đi lui làm gì thế, tiết kiệm chút sức lực đi.” Phương Dạng bất đắc dĩ nói.

Giản Ngôn Chi vừa đặt mông xuống chỗ ngồi: “Trễ chút thì tới khi nào đây, nếu không kịp trận đấu thì phải làm sao bây giờ.”

“Sao có thể không kịp chứ, em suy nghĩ nhiều rồi.”

Giản Ngôn Chi rối rắm một hồi: “Nói cũng đúng, cùng lắm thì không ngủ đi thẳng tới đó luôn.”

Phương Dạng và trợ lý liếc nhìn nhau một cái: “Em đó, thật là ngốc.”

“Lần này là giải vô địch mà! Chị biết em chờ đã bao lâu rồi không, nếu không bởi vì hôm nay có quay chương trình thì em đã ngồi camp mấy ngày nay rồi.”

Phương Dạng: “……”

Một bên khác, Bắc Kinh.

Đội viên DSG cùng nhân viên công tác họp xong thì cũng từng người trở về phòng, Hà Uyên nhìn thời gian, gọi một cuộc điện thoại cho Giản Ngôn Chi.

Tắt máy.

Xem ra đã lên máy bay rồi.

Hà Uyên nhớ tới hình ảnh một giờ trước người nào đó kêu la thảm thiết nhắn anh rằng mình bị kẹt ở sân bay thì liền cảm thấy buồn cười, anh gửi tin nhắn WeChat cho cô, kêu cô khi nào hạ cánh thì gửi tin nhắn cho anh.

Ngày hôm sau, Hà Uyên thấy được tin nhắn của Giản Ngôn Chi, nói là đã tới khách sạn.

Anh hơi cong môi, rời giường tụ họp cùng các đội viên.

Mọi người cùng đi ăn sáng, trái ngược với ngày thường, hôm nay ai cũng có vẻ trầm tĩnh, lúc ăn sáng cũng không ăn ngấu nghiến nữa, ăn từng ngụm nhỏ một, đều có vẻ mất tập trung.

Hà Uyên nhìn lướt qua: “Hồi hộp à?”

Lão Daoho khụ khụ: “Vẫn… vẫn còn ổn.”

Giản Bác Dịch: “Mẹ nó, có cậu vẫn ổn đó, ông đây hồi hộp muốn chết.”

Lão Dao cười: “Chậc, có thể đừng nói ra hay không, rất mất thể diện.”

Giản Bác Dịch: “Nhưng mà rất là hồi hộp! A…… muốn đi WC đây.”

Lão Dao: “Có khá lên được không đấy…”

Hà Uyên uống một ngụm sữa bò, buông dao nĩa: “Không cần lo, cũng không phải chưa đánh với KT lần nào.”

Lâm Mậu: “Nhưng lần trước chúng ta thua.”

Lão Dao cho cậu ta một cái trừng dữ dội: “Nhưng lần trước đó là chúng ta thắng! Thực lực của chúng ta không kém nhiều, hơn nữa chúng ta còn có thế lực hắc ám Uyên Thần! Sợ gì!”

Hà Uyên liếc Lão Dao một cái, nói tiếp: “Ngày hôm qua cũng đã thảo luận chiến thuật hết rồi, nên xây dựng tâm lý cũng làm, hôm nay các cậu cứ đánh với trình độ bình thường là được, không thành vấn đề.”

Giản Bác Dịch gãi gãi đầu: “Nhưng mà… Ai da!”

Đột nhiên bị ai đó gõ đầu một cái, Giản Bác Dịch quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Giản Ngôn Chi cười hì hì đứng ở phía sau, cô nhìn anh từ trên cao xuống: “Anh nói mấy lời nghe chán nản vậy, lúc này chắc chắn sẽ thắng, không có nhưng mà.”

Giản Bác Dịch: “Sao em lại đến đây?”

“Đương nhiên là tới xem thi đấu rồi, đợi lát nữa em cũng phải xuất phát.” Giản Ngôn Chi ngồi xuống cạnh Hà Uyên: “Giản Bác Dịch, vẫn chưa bắt đầu đánh mà anh đã ủ rũ cụp đuôi, có phải anh muốn chết hay không.”

Giản Bác Dịch: “Ai ủ rũ cụp đuôi, thắng, chắc chắn sẽ thắng!”

Giản Ngôn Chi nhướng mày: “Thế mới đúng chứ.”

“Sao không ăn đi.” Hà Uyên rót một ly sữa bò đưa tới trước mặt Giản Ngôn Chi: “Ngày hôm qua nửa đêm mới đến, sao tỉnh dậy sớm vậy?”

“Dậy sớm để tiếp sức cho anh thôi.” Giản Ngôn Chi ngẩng đầu nhìn anh.

Hà Uyên duỗi tay nhéo nhéo mặt cô: “Ừ, vậy em thêm đi.”

Giản Ngôn Chi sửng sốt: “Hả? Ờm... Cố lên.”

“Chỉ như vậy ư?”

Giản Ngôn Chi: “Đúng vậy, em dậy sớm chỉ vì muốn nói cái này nhất.”

“Nói thêm cũng không có ích gì, còn không bằng cái này.”

“Cái nào?”

Hà Uyên cười một cái, đột nhiên nhéo cằm cô, tiến lên trước rồi đặt một nụ hôn lên môi cô.

Chung quanh đều là nhân viên công tác, hành động bất thình lình này của Hà Uyên làm Giản Ngôn Chi bối rối đỏ cả mặt.

Vài giây sau, Hà Uyên buông cô ra, mặt không đổi sắc đặt bữa sáng vào khay cho cô. Sau đó thấy cô không nhúc nhích thì đảo mắt nhìn cô: “Muốn anh đút em ăn à?”

Giản Ngôn Chi phục hồi tinh thần, vội lắc đầu: “Em tự ăn em tự ăn.”

“Ừ.”

Lão Dao nuốt không nổi một ngụm nào: “Đậu... mới sáng sớm đã đủ áp lực tâm lý rồi, còn muốn đả kích em như thế nữa.”

Mậu Mậu an ủi vỗ vỗ bả vai của Lão Dao: “Yên tâm, quen là được.”

Hàng Văn Kiệt: “Ngược chó quá đi.”

Giản Bác Dịch ghét bỏ nhìn hai người một cái, sau khi run rẩy nổi da gà thì cũng tiếp tục ăn bữa sáng: “Nhanh chóng ăn xong rồi đi, đỡ phải nhìn người ta dính lấy nhau.”

Hà Uyên nghe thế thì nhìn thoáng qua, không lạnh không nhạt nói: “Cậu còn phải xem cả đời.”

Giản Bác Dịch: “...”

Bọn Hà Uyên xuất phát, Giản Ngôn Chi cũng kêu trợ lý lái xe đến Sân vận động quốc gia Bắc Kinh.

Lễ khai mạc mời các ca sĩ nổi tiếng biểu diễn, hiện trường lúc này cũng rất high, Giản Ngôn Chi ngồi trên khán đài, bên cạnh là vợ chồng nhà họ Giản, Tân Trinh Vận, Hà Nguyên Gia chạy tới sau khi đã xong việc.

Trận đầu tiên bắt đầu rất nhanh, trận chiến đầu tiên, hai đội ngang tài ngang sức. Lúc đánh tới phút 45, cuộc chiến bùng nổ, ADC của hai bên đều vừa lúc bị gϊếŧ chết, Olaf đi rừng của đội tuyển LT và Trundle đường TOP lựa chọn đi lên phá trụ, DSG không có ADC thì đương nhiên không hề xi nhê với hai khối thịt to này, chỉ có thể nhìn trụ của mình bị hạ.

Ra quân bất lợi, ván chơi kết thúc, cả khán đài ồ lên một mảnh, mọi người đều kinh hồn bạt vía.

“LT thật sự mạnh quá, có phải chúng ta sẽ thua hay không.”

“Vừa nãy DSG không chơi tốt, không bảo vệ cho Uyên Thần, để Uyên Thần bị đánh chết thì phải chơi thế nào nữa.”

“Mới ván thứ nhất mà, chúng ta còn cơ hội!”

Âm thanh trò chuyện của các fans ngồi phía sau như hét lên, đương nhiên Giản Ngôn Chi nghe rõ, lúc này tim cô cũng thắt chặt nhưng cũng chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi ván thứ hai.

Ván thứ hai bắt đầu, lúc mới mở màn DSG vẫn trong hoàn cảnh bất lợi, vào lúc trái tim của các fans sắp lạnh xuống, Hà Uyên chậm rãi hiện ra diện mạo vốn có của ác ma, dùng VN cứu sống cả trận, cuối cùng, DSG vững vàng nắm trọn ván thứ hai!

Ván thứ ba và thứ tư thì DSG và LT ngang tài ngang sức, mỗi bên thắng một ván.

Bởi vậy, trận cuối cùng mới có thể quyết định kết quả.

“A a a! Tôi sắp điên rồi!”

“Vừa rồi Lão Dao cùng Uyên Thần phối hợp thật tốt! Đúng là bùng nổ!”

“Trận thứ năm nhất định phải thắng!! Không thắng tôi sẽ về nhà khóc ba ngày!”

“Ông đây sẽ khóc một tháng được chưa!”

“Ey ey ey, bình tĩnh, nhìn thấy hàng phía trước không... Là Giản Ngôn Chi.”

“Vừa nãy thấy rồi! Chúng ta bình tĩnh cái con khỉ đấy, vừa rồi cô ấy còn kích động hơn chúng ta.”

“Ha ha ha ha ha ha, quả nhiên là thiếu nữ của thể thao điện tử mà.”

Trong thời gian nghỉ ngơi giữa hiệp, Giản Ngôn Chi đang điều chỉnh tâm trạng thì nhận được tin nhắn của Hà Uyên.

“Sau khi đánh xong thì đi xuống hành lang sân đấu đi.”

“Làm gì?”

“Cho em sờ sờ cúp.”

“......... Tự phụ.”

“Nếu không có cúp thì...”

“Hửm?”

“Nhớ sờ sờ anh.”

Giản Ngôn Chi nhìn mấy chữ cuối cùng này, trái tim vốn vui đùa đột nhiên bình tĩnh. Không biết vì sao, cô đột nhiên cảm thấy hốc mắt hơi nóng.

Dường như trận chung kết này ngoại trừ Hà Uyên thì mọi người đều rất căng thẳng, thế nhưng, thật sự là như thế sao.

Có lẽ, ai cũng cảm thấy vinh quang những năm này Hà Uyên nắm bắt đủ để anh thong dong ứng phó với trường hợp này, thế nhưng làm đội trưởng, làm chủ lực, là người carry tất cả niềm hy vọng của mọi người khắp khán đài sao có thể không lo lắng chút nào.

Thật ra, anh cũng sợ thất bại, cũng sợ khiến mọi người thất vọng.

Giản Ngôn Chi im lặng suy nghĩ rất lâu, nhắn lại cho anh.

“Dù có cúp hay không thì cũng không thoát việc sờ anh.”

Ván cuối cùng này được bắt đầu, lúc mở màn DSG ở thế bị động, phút 27 bị LT gϊếŧ 6 mạng. Nhưng cũng bởi vì như thế, KT có chút tự phụ, sau đó ADC bên phía bọn họ tặng ba mạng liên tiếp.

Mỗi người ở khán đài đều là tiếng kinh hô không ngừng, dần dần, bầu không khí bên DSG tốt lên, liên tiếp thắng thêm hai lượt, san bằng tỉ số xấu ban đầu.

Cả trận thi đấu đều vô cùng sốt ruột, lúc đánh tới phút 70, cả đội DSG trở nên mạnh hơn khiến quân địch khó lòng phòng bị, ADC bên phía địch bị Hà Uyên gϊếŧ chết, cả đội DSG phối hợp ăn ý, lập tức đẩy lên cao điểm.

71 phút 05 giây, LT bị diệt toàn quân.

Thời khắc này, trái tim của Giản Ngôn Chi đã bị kẹt ở cổ họng. Cô nhìn mấy cái ID quen thuộc trên màn hình điên cuồng đánh trụ, cuối cùng nhìn bọn họ đánh nát nhà chính của LT.

“A a a a a!!!”

“Thắng!!”

“Mẹ nó mẹ nó!! DSG vô địch!”

“Trung Quốc vô địch!!”

Trong một cái chớp mắt khi kết thúc, toàn trường thét chói tai, một lượng lớn người đứng khỏi vị trí, bọn họ ôm lấy nhau, hò hét với nhau, hình ảnh đó khiến mọi người ở hiện trường đều sôi trào máu nóng.

Giản Ngôn Chi chậm rãi đứng lên, nhìn từng gương mặt trẻ tuổi quen thuộc trên màn hình, nụ cười bên khóe miệng cô càng lúc càng tươi.

Cuối cùng, cũng thắng rồi!!