Giản Hòa Thư cùng Hà Uyên thật sự bắt đầu chơi cờ, hai người còn vừa chơi vừa nói chuyện, có điều phần lớn là Giản Hòa Thư nói.
Đầu tiên là Giản Hòa Thư diễn giảng một đoạn cảm động về nuôi dạy con gái, sau đó lại tràn đầy tình cảm nói về việc Giản Ngôn Chi từ nhỏ ở giới giải trí trải qua bao nhiêu vất vả, cuối cùng ông lại phát biểu tràng giang đại hải hai người ở bên nhau nên thế nào mới sống chung hòa thuận tốt đẹp.
Giản Bác Dịch nghe đến mơ màng sắp ngủ, Giản Ngôn Chi nghe đến vạch đen đầy đầu.
Nhưng Hà Uyên lại thật sự rất hứng thú nhìn ông nói chuyện, có đôi khi nghe xong còn phối hợp đáp lại hai câu.
Giản Bác Dịch lôi kéo Giản Ngôn Chi, “Hôm nay đại ca diễn vai con trai ngoan không tồi.”
Giản Ngôn Chi, “...”
Giản Bác Dịch thở dài, “Trong nhà đều đã có 3 diễn viên rồi, bây giờ còn sắp thêm một người cuồng dã nữa, sau này anh còn sống thế nào được.”
Giản Ngôn Chi liếc mắt nhìn anh mình, “Anh đừng lo lắng không cần thiết như vậy, bây giờ hình như anh nên lo nghĩ làm sao để ứng phó với fans của anh đi.”
Giản Bác Dịch cứng người, “Dừng lại đi, đám đó kêu anh livestream ăn phân tuyệt đối không phải là fans của anh, anh tin rằng bọn họ là fans của em chạy vòng đến chỉnh anh.”
Giản Ngôn Chi cười ha ha một tiếng, “Anh cứ lừa mình dối người đi.”
Đã làm xong cơm trưa, bàn cờ của Giản Hòa Thư và Hà Uyên còn chưa đánh xong, Quan Mẫn gọi mọi người qua ăn cơm, “Hòa Thư, đừng chơi nữa, trước tiên đến ăn cơm đã, đừng để Hà Uyên bị đói.”
Giản Hòa Thư nói nhiều như vậy, chơi cờ cũng không phải là chủ yếu, ông đứng dậy, “Được rồi, chúng ta ăn cơm trước, đợi lát nữa tiếp tục.”
Hà Uyên cũng đứng dậy theo, “Được ạ.”
Bàn ăn hôm nay thật náo nhiệt, Quan Mẫn nhìn qua cũng rất cao hứng, “Hà Uyên, đến đây, ăn cá này, rất tươi.”
“Cảm ơn ạ.”
“Cái này cũng ngon cái này cũng ngon, món này là sở trường của dì trong nhà.”
“Ăn nhiều rau một chút, đảm bảo dinh dưỡng.”
“Ai da, cháu thích ăn măng tây không, rất ngon đó, nhưng hai anh em nhà nó đều không ăn… Hả? Cháu ăn được hả, tốt quá, nào nếm thử đi.”
Giản Bác Dịch nhìn thức ăn trước mặt Hà Uyên đã chất thành núi nhỏ, “Mẹ, mẹ chưa bao giờ gắp thức ăn cho con trai ruột của mẹ đâu đấy.”
Quan Mẫn tựa như không nghe thấy, cười vui vẻ nhìn Hà Uyên.
Giản Hòa Thư, “Nếu như con cũng có thể chơi cờ với bố, bố cũng gắp thức ăn cho con.”
Giản Bác Dịch không hiểu bản thân vì sao vẫn bị cái kia đối nghịch, cậu hừ một tiếng, “Chơi cờ có gì hay mà chơi.”
“Người không biết đều nói như vậy.”
Giản Bác Dịch nhướng mày, “Lời này đúng là không sai, giống như bố không biết chơi game, sau đó mỗi ngày đều hỏi con chơi game có gì vui. Bố, như bố gọi là lạc hậu đấy.”
“Con! Cái trò chơi kia của con, bố học được, nhưng chơi cờ… Bố nói cho con biết, con không học nổi đâu.”
Giản Bác Dịch cười nhạo không chút khách khí, “Trò chơi bình thường con chơi bố học được? Vương Giả Vinh Diệu có thể học được hay không cũng khó nói.”
“Ơ hay thằng nhóc thối,” Giản Hòa Thư duỗi tay đập cậu, “Nếu như bố học được cái gì mà… Vương Giả Vinh Diệu? Vậy con có thể học tốt cờ vây không?”
Giản Bác Dịch, “Còn lâu con mới tin bố có thể…”
“Hà Uyên, đến đây đến đây, đợi lát nữa cháu dạy chú, để thằng nhóc thối này biết chú lạc hậu không.”
Giản Bác Dịch, “...”
“Dạ được.”
Giản Ngôn Chi ở bên cạnh xem kịch đến vui vẻ, Hà Uyên ngước mắt lên nhìn cô một cái, cô chú ý đến ánh mắt của anh, dùng khẩu hình miệng nói: Đừng để ý đến bọn họ.
Khóe miệng Hà Uyên cong nhẹ lên, không biết vì sao, nhìn thấy dáng bẻ này của cô trong lòng lại ngọt ngào giống như dính phải mật ong vậy, sống nhiều năm như vậy, lần đầu phát hiện vì một người đi lấy lòng người khác mà cũng có cảm giác hạnh phúc.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Giản Hòa Thư cũng không chơi cỡ nữa, thật sự để Hà Uyên dạy ông chơi Vương Giả Vinh Diệu thế nào. Hà Uyên giúp ông ấy tải trò chơi về xong, rất kiên nhẫn ở bên cạnh nói cho ông biết nên đi thế nào theo giáo trình người mới.
Giản Hòa Thư chưa từng chạm vào những thứ này, vấn đề nhỏ gì cũng phải hỏi. Giản Bác Dịch ở bên cạnh trực tiếp lắc đầu, “Bố đúng là nói không được mà, vừa nói bố lạc hậu còn cố chấp với con.”
Giản Ngôn Chi, “Ai bảo anh nhất định phải nói cho bằng được, còn liên lụy Uyên thần kia kìa.”
“Được lắm, em không thấy đại ca vui vẻ sao?” Giản Bác Dịch nói rồi liếc Giản Ngôn Chi một cái, “Móa, thật đúng là không ngờ được, anh ấy thật sự thích em như vậy.”
Giản Ngôn Chi tiện tay cho Giản Bác Dịch một quyền, nhưng trên mặt lại vì câu nói của anh mình mà nhuộm đầy ý cười.
Hà Uyên và Giản Bác Dịch phải huấn luyện vào buổi chiều, cho nên ở lại đến bây giờ cũng phải trở về. Giản Ngôn Chi tiễn hai người bọn họ đến cửa xong Giản Bác Dịch nhoáng cái đã đi đến đối diện, Giản Ngôn Chi duỗi tay kéo vạt áo Hà Uyên, không để cho anh đi.
Hà Uyên quay đầu lại nhìn cô, cô gái sau lưng ngước đầu nhìn anh, trong mắt thấp thoáng ánh nắng nho nhỏ, đẹp đến say đắm lòng người.
Cô cười cười với anh, “Chịu đựng hơn nửa ngày, vất vả cho anh rồi.”
Hà Uyên duỗi tay vỗ vỗ đầu cô, “Chịu đựng chuyện gì.”
Giản Ngôn Chi ý tứ sâu xa nhìn anh, “Hôm nay anh đúng là hình tượng con rể tốt điển hình, đừng nói mắt anh trai em nhìn thẳng, em cũng khó mà tin được anh lại có thể kiên nhẫn như vậy.”
“Anh vốn dĩ là con rể tốt, cái này cần giả bộ sao? Hơn nữa đối với bố em, kiên nhẫn không phải là chuyện nên làm sao?” Hà Uyên không chịu ngừng tay, hết chạm tóc cô lại chạm mặt cô, “Nói đến chịu đựng, những cái khác đều không có, nhưng có một chuyện chịu đựng đến cực khổ.”
“Chuyện gì?”
“Ở trước mặt bố mẹ em, chịu đựng không chạm vào em.”
Giản Ngôn Chi cười đấy tay anh ra, Hà Uyên trở tay nắm lấy tay cô, nắm tay của cô trong lòng bàn tay.
Anh rũ mắt, ánh mắt nhìn cô vừa sáng lại nóng bỏng.
Trái tim Giản Ngôn Chi đập thình thịch, cô mím môi, đột nhiên nhìn về phía sau một chút.
Lúc Hà Uyên đang nghi hoặc cô lén lén lút lút muốn làm gì, Giản Ngôn Chi đột nhiên lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai nhón chân lên, một tay nâng mặt anh, tiến đến môi anh mυ'ŧ liếʍ một đường.
Hà Uyên đột ngột không kịp phòng bị, còn chưa phản ứng kịp với hương thơm bên môi cô đã lùi lại.
“...”
Giản Ngôn Chi cong môi cười, “Cái này coi như bồi thường, được chưa?”
Hà Uyên lắc đầu, có hơi bất đắc dĩ, “Em cũng quá keo kiệt rồi.”
Nói xong anh cúi người xuống muốn được “hào phóng” thêm chút.
“Phía đối diện! Đừng có mà không nỡ xa nhau nữa, huấn luyện viên đến rồi.” Cửa sổ gaming house lộ ra đầu của Giản Bác Dịch, hô một câu xong cậu ấy lập tức rụt về.
Giản Ngôn Chi bật cười, “Uyên thần, anh trở về đi, huấn luyện cho tốt.”
Hà Uyên hít sâu một hơi, lúc quay đầu lại nhìn gaming house, ánh mắt có thể nói là cực kỳ dọa người.
Ngày hôm sau, Giản Ngôn Chi vì phải quay quảng cáo được Phương Dạng đón đi rồi.
Quảng cáo là kiểu có kịch bản, màu đầu tiên là một minh tinh khác quay, mùa này chọn Giản Ngôn Chi đang cực hot.
Trong kịch bản có cảnh xuống nước, vốn dĩ cho rằng thời tiết này không có vấn đề gì, không ngờ tối đó quay xong trở về khách sạn, cổ họng của Giản Ngôn Chi có chút không thoải mái, có điều bởi vì không phải vấn đề gì lớn, cô cũng không bảo trợ lý đi mua thuốc.
Ăn cơm tối xong, Giản Ngôn Chi gọi điện thoại cho Hà Uyên, Hà Uyên nghe được giọng nói của cô có chút thay đổi, bèn hỏi; “Em bị cảm rồi?”
Giản Ngôn Chi, “Cái này mà anh cũng nghe ra được?”
“Không sao chứ?”
“Không có việc gì, chuyện nhỏ thôi.” Giản Ngôn Chi nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà tưởng tượng tưởng tượng người đầu bên kia điện thoại bây giờ đang làm gì, “Anh đang ngồi trước máy tính nhỉ, huấn luyện hôm nay xong rồi à?”
“Ừm, bây giờ anh mới về khách sạn?”
“Đúng vậy, có điều hai ngày nay tiến độ quay cũng được, hôm nay xem như là sớm.” Giản Ngôn Chi ngẫm nghĩ lại nói, “Nhưng em cũng không biết khi nào có thể trở về, em…”
“Giản Ngôn Chi.” Hà Uyên đột nhiên nói.
“Hửm?”
“Về sớm một chút.”
Giản Ngôn Chi hơi ngừng, mà di động bên kia cũng yên tĩnh một lát, Giản Ngôn Chi vừa định nhận lời thì nghe thấy đầu bên kia đột nhiên truyền đến âm thanh có chút trầm thấp, anh nói “Anh nhớ em.”
Giản Ngôn Chi hơi trố mắt, tiếp theo, ý cười hiện lên ở đuôi lông mày và khóe môi, “Ừm, em, em cũng rất nhớ anh.”
“Chỉ rất nhớ?” Đối diện truyền đến một tiếng cười nhạt, “Vậy thì nhớ của em cũng rất bình thường.”
Giản Ngôn Chi xùy một tiếng, trở mình, nghịch một chút hoa văn trên giường đơn, “Ai nói rất bình thường, em rất nhớ anh đó, nhớ đến ăn ngủ không ngon, nhớ đến muốn nhìn thấy anh ngay và luôn.”
“Ồ?”
Vành tai Giản Ngôn Chi hơi ửng đỏ, “Anh ồ con khỉ ấy mà ồ, khó tin như vậy sao?”
“Được, anh tin.”
Giản Ngôn Chi hừ một tiếng.
“Mấy giờ ngủ?”
Giản Ngôn Chi nhìn thời gian, “Giờ em chưa ngủ.”
“Ừm, anh cúp trước đây, còn có chút chuyện.”
“Được.” Tuy nói như vậy, nhưng Giản Ngôn Chi lại có chút mất mát.
Mặc dù hai người nói chuyện điện thoại cũng không nói được gì mấy, nhưng vẫn cảm thấy rất vui vẻ, cứ cúp máy như vậy thật sự có chút không nỡ.
Sau khi cúp điện thoại, Giản Ngôn Chi chơi điện thoại, sau đó vào phòng tắm tắm rửa. Sau khi tắm xong đi ra, cô lại tỉ mỉ đắp mặt nạ bùn lên mặt.
“Ding dong.” Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên.
Giản Ngôn Chi nghĩ có lẽ là Phương Dạng, vì thế đứng dậy đi đến sau mắt mèo, ghé vào nhìn thử.
“Trời má.” Giản Ngôn Chi có chút không tin vào mắt mình, nhưng ghé vào nhìn mấy lần nữa, vẫn là người này.
Lúc này người đàn ông đứng ở ngoài cửa mặc quần áo đen, đôi mắt xinh đẹp đang nhìn về phía mắt mèo, dường như anh biết cô sẽ ghé vào phía sau cửa quan sát, cho nên còn giơ giơ đồ trong tay.
Ngoài niềm vui bất ngờ, Giản Ngôn Chi vội vàng mở cửa, “Sao anh lại đến đây thế!”
Hà Uyên bị mặt nạ bùn của cô làm cho hoảng sợ, “Em đắp phân lên mặt đấy hả?”
Giản Ngôn Chi, “... Là mặt nạ.”
Hà Uyên không thể tưởng tượng được nhìn mấy lần, sau đó mới đi vào, “Mua cho em chút thuốc, đợi lát nữa uống.”
Giản Ngôn Chi kinh ngạc, “Anh đặc biệt đến đây đưa thuốc cho em hả?”
“Ừm, không phải là cảm cúm sao?”
“Chỉ có một chút thôi, cổ họng khó chịu mà thôi, không có gì.”
Lái xe từ gaming house đến nơi này cũng phải mất hơn một tiếng, đêm hôm khuya khoắt vừa đi vừa về quá giày vò.
“Vấn đề nhỏ mặc kệ sẽ thành vấn đề lớn.” Hà Uyên quăng thuốc trên bàn trà, quay đầu nhìn cô, “Lại nói, không phải em nói là nhớ anh nhớ đến mức hận không thể thấy anh ngay và luôn sao? Chẳng lẽ đều là nói dỗ anh vui vẻ hả?”
Giản Ngôn Chi mím môi cười, “Đương nhiên không phải rồi.”
“Vậy thì tốt,” Hà Uyên đi lên trước, lại nhìn chằm chằm mặt cô, “Cái mặt nạ này của em hình thù kỳ lạ quá, em không nói nó thật giống như…”
“Anh đừng nói.” Giản Ngôn Chi kịp thời ngăn anh lại, “Em đi vào rửa sạch…”
Hà Uyên chớp mắt, “Ồ.”
Lúc Giản Ngôn Chi rửa mặt nạ xong đi ra, Hà Uyên đang ngồi trên sofa nhìn xung quanh, cô sững sờ, tiến lên thu dọn quần áo vứt rải rác ở sofa vào vali bên cạnh.
Cô vừa dọn vừa giải thích, nói: “Ban nãy em vừa mới tìm đồ, cho nên lấy quần áo ra đặt ở đây, cũng không phải em lôi thôi đâu.”
“Ừm.” Hà Uyên đáp lại, từ bên cạnh cần lên một miếng vải nhỏ đưa đến trước mặt cô, “Còn có cái này.”
Giản Ngôn Chi ngước mắt lên liếc một cái, giật mình, sau đó nhanh chóng duỗi tay muốn lấy lại, nhưng mà Hà Uyên kịp thời giơ tay cao lên, không để Giản Ngôn Chi chạm vào.
“Anh nhớ rõ người nào đó nói qυầи ɭóŧ của cô ấy đều là ren, rất gợi cảm.”
Nói xong Hà Uyên lại nghiêm túc đánh giá đồ vật trong tay, “Nhưng cái này không khác gì với chiếc heo hồng nhỏ mẹ anh chuẩn bị cho em, ấu trĩ xỉu.”
Giản Ngôn Chi khó thở, nóng nảy nói, “Cái anh cầm bây giờ chính là trường hợp đặc biệt, nội y của em thật sự có rất nhiều cái gợi cảm, có được không!” Nói xong còn sợ anh không tin, Giản Ngôn Chi vội lục ra một cái từ trong vali, “Anh nhìn cái này đi, ren trắng đấy! Không lừa anh chứ!”
“Ồ.”
“Bây giờ em đang mặc còn là kiểu dây buộc siêu cấp gợi cảm đấy! Ai là quỷ ấu trĩ hả?”
“Phải không?” Hà Uyên híp mắt, ánh mắt dời xuống, “Dây buộc… Đó là kiểu gì vậy? Nhấc váy lên cho anh nhìn xem.”