Con Thỏ Muốn Ăn Cỏ Cách Vách

Chương 30

“Ty!” Lão Dao đã không đợi được nữa mà tiến lên phía trước.

Kiều Ty là thành viên lão làng của DSG trước đây, Lão Dao và Hà Uyên vào đội khá sớm, cũng khá thân thiết với Kiều Ty. Chỉ có điều sau này Kiều Ty giải nghệ ra nước ngoài, cho nên cũng không liên lạc nhiều nữa. Nhưng Kiều Ty là tiền bối của DSG, còn là tiền bối mang về đầy vinh quang nên dĩ nhiên được chào đón trong đội.

“Lão Dao?” Sau khi nhìn thấy Hà Uyên từ phía sau đi lên, Kiều Ty càng ngạc nhiên hơn, “Sao các em cũng ở đây?”

“Anh ở riết bên ngoài lâu như vậy, tất nhiên không biết gaming house của bọn em đã chuyển đi rồi.” Lão Dao cười, chỉ về phía sau, “Anh nhìn đi, chỗ ở hiện tại của bọn em đấy.”

Kiều Ty: “Gaming house chuyển đi rồi sao? Hóa ra là như vậy.”

Kiều Ty nói xong nhìn sang Hà Uyên, cảm thán: “Mặc dù không biết gaming house của các em đã chuyển chỗ, nhưng mấy trận đấu gần đây anh đều dành thời gian để xem đấy. A Uyên, em vẫn mạnh mẽ không thể đỡ nổi như vậy.”

Hà Uyên bình thản cười, chỉ nói: “Anh vào ngồi chơi tí không?”

Kiều Ty nói: “Tối nay sợ không được rồi, anh phải mau chóng quay về xử lý chút chuyện, lần sau tìm ngày nào đó mời mọi người ăn bữa cơm.”

Hà Uyên gật đầu, “Vậy cũng được.”

“Ấy ấy ấy khoan đã.” Lão Dao nhướng mày hỏi: “Ty, sao anh lại đưa Ngôn Chi của bọn em về nhà thế, chuyện này là sao? Hai người quen nhau à?”

Giản Ngôn Chi hơi giật mình, nhìn thoáng qua Hà Uyên một cái, đúng lúc anh cũng đang nhìn sang cô, ánh mắt hai người va vào nhau rồi nhanh chóng dời đi một cách ăn ý.

Giản Ngôn Chi cụp mắt xuống, cảm giác khó chịu vào mấy ngày gần đây lại dâng lên, cô không cố ý kéo anh xuất hiện trên truyền thông trong giới giải trí. Mặc dù đã đính chính trên Weibo, nhưng vẫn có một số người vững tin là hai người đã ở bên nhau rồi, haiz... cô cũng rất bất lực.

Kiều Ty nghiêng mắt nhìn Giản Ngôn Chi một cái, “Vừa mới quen, không ngờ cô ấy lại ở đối diện chỗ các em, hóa ra mọi người là hàng xóm.”

“Không chỉ là hàng xóm thôi đâu, tuyển thủ hỗ trợ trong đội chúng em là anh trai cô ấy.”

“Giản Bác Dịch sao?” Kiều Ty nhấc tay đẩy mắt kính, “Chẳng trách Ngôn Chi lại hiểu biết về trò chơi nhiều như vậy.”

Giản Ngôn Chi cười khan, “Cũng bình thường thôi ạ.”

“Em đừng khiêm tốn.” Kiều Ty cười nhẹ nhàng nhìn cô, cuối cùng nói: “Ừm... vậy anh đi trước đây, em nghỉ sớm đi nhé, hôm nay nói chuyện với em rất vui.”

Giản Ngôn Chi lễ phép gật đầu, “Đúng là em rất vui, à đúng rồi, còn phải cảm ơn hôm nay anh đã đưa em về nhà.”

“Đừng khách sáo, chuyện nhỏ mà.” Nói xong, Kiều Ty nhìn sang Hà Uyên và Lão Dao, “Vậy lần sau chúng ta gặp nhé, nhớ liên lạc qua điện thoại.”

Lão Dao: “Được, được, được, lái xe cẩn thận nhé.”

“Ừm.”

Nhìn xe của Kiều Ty đã đi xa, Lão Dao mới sán lại cười bỉ ổi, “Tiểu Ngôn Chi, nào, thành thật khai báo, sao lại bảo là vừa quen nhau? Vừa quen nhau mà đã đưa em về nhà rồi à?”

Giản Ngôn Chi đấm cậu ấy một đấm, “Sao em nghe giọng anh cứ thấy đểu giả thế nào nhỉ?”

“Ây dô, người ta chỉ tò mò thôi mà.” Vẻ mặt Lão Dao đầy hóng hớt, “Anh nghĩ, nếu em đã có duyên không phận với bá vương ADC hiện tại của chúng ta, thế thì tạo một mối duyên với bá vương ADC lão làng cũng không tệ, giai thoại đấy.”

Vừa dứt lời, Lão Dao chẳng hiểu sao lại cảm nhận được hơi lạnh đến từ bốn phương tám hướng, cậu khụt khịt mũi, vẫn không biết sợ chết, hỏi: “Thế là sao, có gì với nhau không?”

Giản Ngôn Chi lừ mắt, “Cút cút cút, nói vớ vẩn gì vậy, anh ấy chỉ đến đoàn phim thăm nam chính của bọn em, sau đó mọi người cùng đi ăn cơm với nhau, chỉ có thế thôi.”

“Chỉ có thế thôi? Không có gì nữa? Sao anh lại không tin nhỉ?”

Giản Ngôn Chi mặt mày vô cảm nhìn cậu ấy, “Không tin thì thôi.”

“Hơ...”

“Về thôi.” Hà Uyên vẫn đứng cạnh đó không nói chuyện, đột nhiên lạnh lùng cất lời: “Hỏi này hỏi nọ, hay là cậu đổi nghề làm phóng viên đi cho rồi.”

Lão Dao tỏ vẻ ấm ức, “Em cũng là quan tâm đến cây cải thảo của team chúng ta mà, em nghĩ nếu anh đã không nhổ được, vậy thì cũng phải để người tốt hơn chút nhổ đi chứ.”

Ánh mắt của Hà Uyên lập tức lạnh lẽo.

Lão Dao sợ hãi, vội vàng đi về gaming house, “Được thôi, được thôi, em không hỏi nữa là được chứ gì. Ai da, em phải quay về kể chuyện của Giản Ngôn Chi và Ty cho người chơi đường giữa của chúng ta, cho cậu chàng khóc lóc một trận.”

Giản Ngôn Chi: “...”

Hà Uyên: “...”

Lão Dao đi khỏi đó, trước cửa nhà chỉ còn lại Giản Ngôn Chi và Hà Uyên.

Sau một thoáng im ắng, Hà Uyên làm mặt liệt quay về, Giản Ngôn Chi nhìn theo bóng lưng cao lớn trước mặt, cắn môi rồi lên tiếng: “Uyên thần.”

Người đàn ông dừng bước lại.

Giản Ngôn Chi tiến lên trước một bước, nghĩ sao lại dừng lại, “À, anh vẫn còn giận sao?”

“... Tôi giận gì chứ?’

Giản Ngôn Chi bĩu môi, rõ ràng đang giận mà, còn mạnh miệng không thừa nhận.

“Em biết bây giờ những tin tức liên quan đến em và anh rất nhiều, những thứ đó nhất định sẽ ảnh hưởng đến trận đấu của anh, chuyện này... em rất xin lỗi.”

“Chuyện này là do đám truyền thông rảnh rỗi khơi ra, vả lại...” Hà Uyên chợt quay đầu lại, rũ mắt nhìn cô, thong thả nói: “Chẳng phải em cũng đính chính trên Weibo rồi, tôi chỉ là bạn của anh trai em, chúng ta không có, cũng không thể có quan hệ khác sao?”

“Đúng, đúng là như vậy.”

“Thế chẳng phải xong rồi sao.” Giọng của Hà Uyên bỗng dưng lại lạnh lùng thêm mấy phần.

Giản Ngôn Chi: “... Dạ.”

Hai người nhìn nhau không nói năng gì, Giản Ngôn Chi mím môi, “Em vẫn phải về trước đây.”

Hà Uyên không đáp lại, Giản Ngôn Chi xoay người đi đến cửa nhà.

“Giản Ngôn Chi.”

“Hử?” Cô ngoảnh lại nhìn người đàn ông vừa lên tiếng.

“Anh chàng Kiều Ty này có vẻ nho nhã tri thức nhỉ?”

Vẻ mặt Giản Ngôn Chi đầy mờ mịt, “Đúng là nho nhã tri thức thật, thì sao ạ?”

“Ờ.” Hà Uyên trưng ra khuôn mặt vô cảm, “Thế em đã nghe thấy lưu manh giả danh tri thức bao giờ chưa??”

“???”

- -

Khi Hà Uyên quay về gaming house, Lão Dao đang chen vào giữa Lâm Mậu và Giản Bác Dịch kể lể dạt dào về chuyện của Giản Ngôn Chi và Kiều Ty. Rõ ràng cậu ấy chỉ nhìn thấy Kiều Ty đưa Giản Ngôn Chi về nhà mà thôi, nhưng cuối cùng lại có thể biên soạn đến cả vấn đề sau này hai người mà sinh con thì đặt tên là gì.

Lão Dao: “Ngôn Chi của chúng ta và Kiều Ty mà ở bên nhau, các cậu nói xem về sau con của họ phải chơi game giỏi thế nào.”

Lâm Mậu: “Xời, nếu như ở bên em, đứa trẻ cũng chơi game đỉnh lắm nhé.”

Giản Bác Dịch: “Các cậu tém tém lại hết đi có được không, trẻ con mới nứt mắt ra chơi game gủng gì, chăm chỉ học hành không đi lừa người mới là chuyện đúng đắn.”

Lão Dao, “Ấy, Cửu Ca, về sau cậu chính là anh vợ của Kiều Ty rồi đấy, có mối quan hệ này cậu có thể mời anh ấy đến team chúng ta làm việc.”

Giản Bác Dịch: “Làm việc gì?”

“Phân tích số liệu nè, sau khi giải nghệ, Kiều Ty cũng có nghiên cứu về lĩnh vực này đấy.”

“Ồ... có lý đấy.”

“Đúng nhỉ, một công đôi việc, vừa làm anh vợ của một vị tiền bối vừa có một người hướng dẫn giỏi giang nữa chớ.”

Giản Bác Dịch gật gù liên tục. “Thế thì tôi phải bảo nhóc Giản Ngôn Chi kia nhanh lên mới được, ấy, Kiều Ty có bạn gái chưa nhỉ?”

Lão Dao: “Tôi nghe nói người ta bây giờ vẫn độc thân, chàng trai độc thân hoàng kim đấy.”

“Tình sử thế nào?”

“Ý... tôi nhớ lúc anh ấy vẫn là tuyển thủ chuyên nghiệp thì có bạn gái rồi, nhưng lúc đó tôi vừa vào nghề, chuyện cụ thể cũng không rõ lắm.” Lão Dao nói: “Ôi dào, người từng có bạn gái rồi mới tốt, có kinh nghiệm. Với lại, tôi vừa thấy anh ấy không giống trước đây nữa, bây giờ vừa đẹp trai vừa nho nhã, chắc chắn có thể tán đổ em gái cậu.”

Giản Bác Dịch ra vẻ suy tư, đang định lên tiếng thì bỗng nhiên nghe đội trưởng đại nhân ngồi trước máy tính hừ một tiếng lạnh lùng, nói: “Đúng là không giống trước đây, nhưng lãng tử có quay đầu lại hay không, chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì có thể nhìn ra được sao?”

“Lãng tử?” Giản Bác Dịch lập tức tỏ ra thận trọng, “Lãng*? Lãng thế nào? Bạn gái xếp thành đàn? Hay là, ngủ... ngủ với fan rồi?”

*Lãng (浪) trong từ lãng tử có nghĩa là phóng túng, buông thả, không bị ràng buộc...

Hà Uyên điều khiển chuột mở giao diện trò chơi ra, vô cảm nói: “Chưa ngủ với fan, nhưng lại rất chăm đổi bạn gái, nếu cậu không để ý em gái cậu về sau bị đá sẽ một khóc, hai nháo, ba thắt cổ thì cậu cứ việc bảo cô ấy đi mà theo đuổi người ta.”

Giản Bác Dịch hít sâu một hơi, một khóc, hai nháo, ba thắt cổ? Giản Ngôn Chi? Cảnh tượng đó khó mà tưởng tượng được.

“Rất chăm đổi bạn gái sao?” Hàng Văn Kiệt đột nhiên cầm ipad sán lại gần, “Vừa tìm kiếm rồi, trên Tieba nói mọi người đều biết bạn gái của Ty tổng cộng có ba người. 17 tuổi vào nghề, 23 tuổi giải nghệ, trong vòng 7 năm thay ba cô bạn gái, cũng không được tính là ‘chăm’ nhỉ?”

Lão Dao: “Xời... mới có ba người, đây mà cũng bảo là lãng tử á? Đại ca anh có ý đồ đen tối gì à?”

“Tôi cứ cảm thấy lãng đấy, không được chắc?” Hà Uyên hừ một tiếng, “Hơn nữa đây là ba cô bạn gái công khai, những cô chưa được công khai các cậu biết có bao nhiêu người không?”

Lão Dao: “Mấy người?”

Hà Uyên: “Tôi cũng không biết.”

Mọi người: “...”

Hà Uyên: “Nói tóm lại nhìn người không được nhìn vẻ bề ngoài, điều này thầy cô của các cậu không dạy kỹ sao, hử?”

Lão Dao ho một tiếng, lẩm bẩm: “Nhưng ba người đúng là không nhiều mà, cũng có phải ai cũng có thể vì trò chơi mà làm hòa thượng như anh được đâu.”

“Cậu nói gì đấy?” Ánh mắt lạnh lùng của Hà Uyên lập tức bắn sang.

Lão Dao giật bắn mình, mau lẹ đứng dậy. “Ui da, mắc ẻ! Má nó! Sắp ra rồi! Này Mậu Mậu giúp anh mở game tí, anh đi vào phòng vệ sinh giải quyết nỗi buồn đã!”

“...”

- -

Hai ngày sau, Kiều Ty gọi điện thoại hẹn cánh Hà Uyên ăn cơm. Ban đầu, sau khi Kiều Ty đã giải nghệ, Hà Uyên mới chính thức vào team, nhưng vì Kiều Ty có quan hệ tốt với Hà Nguyên Gia, cho nên ở ngoài gaming house hai người cũng là những người quen biết nhau.

Lần này Kiều Ty về nước, đáng lẽ Hà Uyên phải bày tỏ sự hoan nghênh của mình với tư cách là một người bạn cũ. Nhưng sau khi xảy ra sự việc anh ta đưa Giản Ngôn Chi về nhà vào tối qua, ý định chào đón của anh tự dưng down về đáy vực.

Cái quỷ gì thế?

Gì mà hôm nay nói chuyện với em rất vui?

Gì mà em rất vui?

Hai người bên xướng bên họa, có thể lên sân khấu biểu diễn được rồi đấy.

“Hôm nay Tiểu Ngôn Chi cũng ở nhà nhỉ, hay là em gọi chị ấy đi cùng nhé?” Lúc nào Lâm Mậu cũng nhớ đến Giản Ngôn Chi, chỉ cần cô có ở nhà, lần nào ra ngoài ăn đồ ngon Lâm Mậu cũng nhớ tới cô.

“Được đó, được đó.” Lão Dao nhìn Kiều Ty một cái, “Vừa hay Ty cũng ở đây, chúng ta càng đông càng vui.”

Hà Uyên nhìn Lão Dao một cái, không ư hử gì.

Kiều Ty thì rất vui, “Được đấy, cô bé ấy rất thú vị, gọi đi cùng đi.”

“Okay luôn, để em gọi điện thoại cho em ấy.”